Trở Lại Thập Niên 60 Tôi Bị Hệ Thống Hố

Chương 88 - Ý kiến




Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
Sau khi nhìn thấy tờ báo, sự tự tin trong lòng chủ nhiệm Hách càng thêm tràn đầy.
Sức mạnh của đồng chí nữ lớn biết bao.
Vận động tính tích cực của các cô ấy, lương thực cũng có thể tăng sản lượng.
Thời buổi này, thứ mắc nhất là gì? Đương nhiên là lương thực!
Vì lương thực, tất cả đều có thể đứng sang một bên!
Hai người bàn bạc một hồi, Tô Mạn thì phụ trách đến phòng hội nghị bên kia động viên những đồng chí nữ đó, mà chủ nhiệm Hách thì đi tìm bí thư Trình mượn người.
Vào trong phòng hội nghị, Tô Mạn nhìn thấy những người này đang gạt nước mắt kể khổ với nhau. Kể rằng bản thân ở trong cuộc sống không dễ dàng.
Các cô ấy đều sống ở nhà chồng không như ý, vốn nghĩ tính cứ như vậy chịu đựng cuộc sống đó.
Nhưng công diễn của hội liên hiệp phụ nữ bên công xã, đã mang đến hy vọng cho các cô ấy.
Dựa theo cách nói của nhà chồng bọn họ, đó chính là làm cho các cô vợ ngoan ngoãn trở nên không an phận. Hoàn toàn không biết những người như bọn họ đã phải chịu khổ những gì, chỉ là vẫn còn một bộ phận người vẫn lựa chọn trầm mặc.
Các đồng chí nữ này nhìn thấy Tô Mạn vào phòng hội nghị, bắt đầu hai mắt đẫm lệ nhìn cô: “Vị cán sự này, tôi nhận ra cô, cô từng lên sân khấu. Chuyện của chúng tôi, rốt cuộc có thể quản hay không. Khi các cô biểu diễn, cũng không nói như vậy.”
Tô Mạn cầm lấy bút ký của mình ra, sau đó lấy ra một cây bút, nói rất trang trọng.
“Chúng tôi quản chuyện này, đương nhiên phải quản rồi. Quản tới mức nào, chúng tôi còn cần hiểu tình hình thực tế của các cô. Bây giờ, mỗi người đến ghi tình hình. Giải thích rõ ràng từ đầu đến cuối đối xử mà mình gặp phải. Không được phóng đại, cũng không cho giấu diếm. Phải biết rằng, sau khi các cô tiến vào cánh cửa này, chuyện này không thuộc vào mâu thuẫn trong gia đình các cô nữa. Hội liên hiệp phụ nữ chúng tôi không quản mâu thuẫn gia đình, việc chúng tôi quản chính là việc vi phạm pháp luật.”
Loại lời nói này của cô lập tức khiến cho những đồng chí nữ kia không khóc nổi nữa.
Một đồng chí nữ còn lưu dấu bàn tay trên mặt hỏi: “Đồng chí, vậy, vậy nếu chuyện này phạm pháp, có hậu quả gì không?”
Tô Mạn hỏi: “Thế cô lo lắng cho những kẻ đó hả?” Đối với loại người bị đánh vẫn muốn đau lòng đối phương, cô cũng lười quản.
Đồng chí nữ kia căng thẳng nói: “… Cũng không phải, chỉ lo lỡ như bọn họ chịu tội, tìm chúng tôi gây phiền toái thôi.”
Tô Mạn nở nụ cười: “Yên tâm đi, chúng tôi phụ trách chuyện này, nhất định phải khiến đối phương ăn đủ giáo huấn.”
“Được, nếu không có gì, thì để tôi ghi lại tình huống.”
Lại có một đồng chí nữ mặt mũi sưng vù giơ tay phát biểu: “Đồng chí, vậy đến lúc đó có thể chỉ hù dọa thôi không, không đánh chồng tôi.”
Mặt Tô Mạn không chút thay đổi nhìn cô ta: “Hội liên hiệp phụ nữ chúng tôi toàn làm chính sự, không có thời gian hù dọa người. Có thời gian ấy, thì chúng tôi nên cứu càng nhiều đồng chí nữ chịu khổ hơn. Nhưng cô phải suy nghĩ cho thật rõ ràng, cô có muốn che chở cho tên khốn đã đánh cô đến chết đi sống lại không. Nếu không có hội liên hiệp phụ nữ chúng tôi quản, cô có thể bị đánh cả đời, liệu cô có thể chịu đựng cả đời bị đánh không.”
“…”
“Đúng vậy, cô không ghi danh cũng đừng làm chậm trễ chúng tôi ghi danh.” Một người phụ nữ gầy yếu đi đến trước mặt Tô Mạn: “Vị cán sự này, cho tôi ghi đi, tôi không sống nổi cuộc sống này nữa.”
Cô ấy vươn cánh tay của mình, lộ ra vết thương trên tay, còn vén quần áo lên cho Tô Mạn xem dấu vết bị đánh trên người: “Lòng dạ của mẹ chồng tôi hiểm độc, lo bị người ta nói xấu, không đánh mặt tôi, cứ đánh chỗ này để người ta không nhìn thấy.”
Tô Mạn nghiêm túc nói: “Ngồi xuống trước đi, cô nói, tôi viết!”
Bên trong văn phòng của bí thư Trình, chủ nhiệm Hách đang đọc bài viết trên tờ báo với bí thư Trình, sau khi đọc xong, lại lấy văn kiện đó ra: “Bí thư Trình ông xem xem, đồng chí chủ tịch cũng rất coi trọng vấn đề của phụ nữ. Nam nữ bình đẳng, phụ nữ có thể gánh vác nửa bầu trời, cũng là đồng chí chủ tịch tự mình nói. Chúng ta làm cán bộ cơ sở, trách nhiệm lớn lao.”
Bí thư Trình cẩn thận nhìn những văn kiện này.
Ông ta cũng mới đến đây chưa được hai năm.
Ông ta cũng từng xem qua văn kiện này. Nhưng lúc ấy trong đội sản xuất không dễ thi hành, các đồng chí nam cũng không tích cực làm việc, cảm thấy không công bằng, mức độ chấp hành cũng không tốt. Sau đó thì gác lại.
Bây giờ lại ồn ào ra chuyện này.

Bạn cần đăng nhập để bình luận