Trở Lại Thập Niên 60 Tôi Bị Hệ Thống Hố

Chương 795 - Xa cách 1




Tuy rằng Lý Xuân Hoa cảm thấy kiêu ngạo về con gái nhà mình, nhưng cũng biết tính tình con gái nhà mình rất mạnh mẽ, phần lớn đàn ông chó trên đời này không biết tự mình hiểu lấy, gặp được người phụ nữ mạnh hơn mình sẽ chịu không nổi, vẫn là Tiểu Bắc tốt.
Qua hai ngày chính là giao thừa, năm nay Tô Mạn và Thôi Hướng Bắc lại kết hôn, đương nhiên là phải trải qua tốt hơn một chút.
Hai người vội trong vội ngoài mua này mua nọ.
Bình thường Thôi Hướng Bắc đã làm việc chịu khó, bây giờ trở thành con rể, lại càng chịu khó. Ban ngày Tô Mạn đi làm, Thôi Hướng Bắc giúp đỡ gia đình, đi theo mẹ vợ và cha vợ đi mua đồ ăn. Việc nặng việc mệt trong nhà đều bao thầu hết.
Vào buổi tối, anh lại cùng Tô Mạn nghiêm túc nghiên cứu mối quan hệ giữa nam và nữ.
Tô Mạn phát hiện năng lực học tập của Thôi Hướng Bắc thật sự rất mạnh, kỹ năng “lái xe” càng ngày càng tốt, mà lại còn biết đi bệnh viện lấy đồ dùng cho việc kế hoạch hóa gia đình. Giống như bác tài xế già dặn. Khiến cho cô lại một lần nữa dấy lên sự hứng thú say mê với chuyện này.
Hôm nay đến giao thừa, người nhà họ Tô lại tề tụ một nhà.
Lý Xuân Hoa trông thấy người một nhà cùng ngồi bên nhau, nét mặt già nua tràn ngập ánh đỏ hạnh phúc.
Lại nhìn Tô Thu Nguyệt chỉ biết ăn đồ ăn: “Con gái, con cứ kiên trì đi.”
Tô Thu Nguyệt ngẩng đầu, trợn tròn mắt nhìn mẹ mình: “Mẹ, đừng thúc giục, không gấp gáp. Thật đó.”
“Mẹ là tốt cho con, cả nhà họ Tô chúng ta chỉ còn mình con thôi.”
Tô Thu Nguyệt tội nghiệp nhìn em gái nhà mình.”Em gái, dù chị không gả ra ngoài được, em cũng sẽ không ghét bỏ chị, có phải không?”
Tô Mạn cười nói: “Đầu năm mới không phải trong xưởng còn muốn xây nhà sao, bạn thân chị cũng kiếm một căn nhà nhỏ đi, về sau ai cũng không quản được chị.”
Tô Thu Nguyệt vừa nghe vậy, lập tức gật đầu: “Đúng vậy, chị phải mua nhà.”
Đến lúc đó có tiền có nhà, cũng không ai thúc giục cô ta nữa.
Lý Xuân Hoa còn muốn nói hai câu, thì nhìn thấy con trai thứ ba nhà mình như kẻ trộm nhìn mình, ánh mắt bà nhíu lại: “Thằng ba, sao thế?”
Tô Tam Trụ nhìn Từ Tiểu Lệ, Từ Tiểu Lệ cũng thẹn thùng cúi đầu.
“Mẹ, Tiểu Lệ chúng con có rồi.”
Đầu Từ Tiểu Lệ càng thấp.
Lý Xuân Hoa nghe vậy, nhìn về phía Từ Tiểu Lệ: “Chăm sóc bản thân thật tốt, Tam Trụ, chăm sóc vợ con cho tốt đó. Đúng rồi, đứa trẻ này theo họ ai?”
Người nhà họ Tô nhìn về phía Tô Tam Trụ bọn họ.
Tô Tam Trụ nói: “Còn chưa có quyết định, đến lúc đó rút thăm.”
Nói xong, tự mình ngốc nghếch cười ngây ngô trước.
Lý Xuân Hoa: “Con là ai trông, mẹ vợ các con trông à?”
“Không tìm bà ấy, con thuê người ta trông.” Tô Tam Trụ nói. Anh ta lại không ngốc, nếu mời mẹ vợ, mẹ vợ từ chối còn chưa tính, nếu thật sự đồng ý rồi, về sau lại liên lụy không rõ nữa. Mẹ vợ đối xử với anh ta lại không tốt, cho nên anh ta không định sống chung với mẹ vợ. Vẫn là vợ chồng son tự mình sống tốt hơn.
Lý Xuân Hoa cười gật đầu: “Thu xếp như vậy rất tốt.” Sau đó quay đầu nói với Tô Mạn: “Con gái, con với Tiểu Bắc cũng mau lẹ chút, nhân lúc mẹ còn trẻ, có thể trông con cho con.”
Tô Tam Trụ: “…”
Tô Mạn và Thôi Hướng Bắc cười không nói chuyện.
Lý Xuân Hoa nói: “Chỉ cười cũng không được, phải để ở trong lòng.” Thời gian cặp vợ chồng này gặp nhau ngắn ngủi. Trong lòng bà lo lắng bọn họ tạm thời sẽ không sinh con. Chờ sau này lớn tuổi hãy sinh, thì gian nan.
Thôi Hướng Bắc cười nói: “Mẹ, không nóng nảy. Chúng con còn trẻ mà.” Dù là cả đời không sinh, anh cũng không sốt ruột. Ở trong lòng anh, Tô Mạn là quan trọng nhất.
Thân thể Tô Mạn không tốt, anh cũng biết. Mấy ngày nay buổi tối hai người nằm trên một cái giường, anh lại càng nhận ra, buổi tối khi đi ngủ, tay chân Tô Mạn đều phải đặt ở trên bụng anh làm ổ, nếu không cả một đêm đều lạnh lẽo.
Thôi Hướng Bắc rất đau lòng, nghĩ về sau tranh thủ mùa đông đều trở về làm ấm ổ chăn cho Tô Mạn. Về phần sinh đứa nhỏ, về cơ bản anh sẽ không nghĩ tới. Ngay cả làm một người chồng tốt cũng chưa cách nào làm được, còn đi làm một người cha tốt thế nào.
Bởi vì biết mùng một Thôi Hướng Bắc sẽ rời đi, cho nên người nhà họ Tô đều trở về sớm. Lý Xuân Hoa bảo Tô Mạn bọn họ quay về trong phòng nghỉ ngơi.
Hai người khó có khi không gấp gáp giống như hai ngày trước nghiên cứu thảo luận mối quan hệ giữa nam và nữ, mà là im lặng ôm sát nhau trên giường.
Thôi Hướng Bắc còn cầm chân Tô Mạn đặt ở trên bụng mình, tay thì che lại cho cô.
“Tô Mạn, lúc anh không ở đây, em phải chăm sóc bản thân cho tốt. Đừng quá vất vả.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận