Trở Lại Thập Niên 60 Tôi Bị Hệ Thống Hố

Chương 727 - Phức tạp




Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
“Chú có phải cảm thấy chuyện tạo ra súng máy tạo ra đại pháo có người khác rồi? Con trai chú nên tham gia quân ngũ? Chú rất ích kỷ! Biết bản thân chú không hoàn thành được nhiệm vụ như vậy, chú dứt khoát nghĩ cũng không nghĩ. Bởi vì chú là quân nhân, chú cũng chỉ muốn cho nhân tài ưu tú đều đi làm lính. Sao lại không thể cống hiến đứa con trai ưu tú của mình cho sự nghiệp nghiên cứu khoa học vì quốc gia? Làm một cán bộ quan quân cao cấp, chú không thể chỉ nhìn bộ đội của chú, chú phải nhìn cả đất nước!”
Thôi Vệ Quốc cảm thấy mình oan uổng muốn chết: “Chú không có nghĩ như vậy!”
Vẫn là lần đầu tiên Cố Thành nhìn thấy Thôi Vệ Quốc bị hỏi đến mức không phản bác nổi, nhất thời không nhịn được thở dài. Cho nên nói, con người đừng cứ cãi nhau, cuối cùng cũng gặp phải đối thủ.
Tô Mạn thở dài: “Có phải chú muốn nói, chú muốn để con trai mình đến vị trí gian khổ nhất, muốn đem vị trí tốt cho dân chúng khác hay không?”
Thôi Vệ Quốc nhìn về phía con trai của mình, giật giật môi, không biết nên nói như thế nào. Ông chỉ hy vọng con trai mình kế thừa ý chí của mình, tiếp tục bảo vệ quốc gia này, những người khác có thể lùi bước, quân nhân và con em quân nhân không thể, tâm huyết trong lòng không thể vứt đi. Nhưng đi con đường này, vậy nhất định phải đến chỗ gian khổ nhất. Cho nên lời này không có cách nào giải thích được.
Tô Mạn hỏi: “Chú, câu trước đó là cháu nói lung tung, cháu cũng không cho là thật. Vậy cháu hỏi chú một chút, nếu chú yêu con của chú, chú hiểu rõ anh ấy không? Chú có biết anh ấy thích ăn cái gì không, chú có biết sở thích của anh ấy không? Biết lý tưởng trong lòng anh ấy không?”
Một câu Thôi Vệ Quốc cũng nói không nên lời, chỉ biết là con trai rất ăn được, từ nhỏ cái gì cũng ăn. Lớn lên thì rắn chắc hơn con cái của những gia đình khác trong đại viện, cho tới bây giờ đánh nhau chưa từng thua qua. Về phần những thứ khác, sao ông biết? Đàn ông đàn ang ai quan tâm mấy cái này? “Bình thường chú làm việc bận rộn…”
“Cháu cũng bận rộn làm việc vậy, cháu ở bên Thôi Hướng Bắc lâu như vậy, thời gian chúng cháu thật sự ở chung, tính toán đâu ra đấy cũng không tới hai tháng. Nhưng những cái này cháu biết. Bởi vì cháu thương anh ấy.”
Ánh mắt Thôi Hướng Bắc sáng quắc nhìn Tô Mạn, giờ phút này, anh cảm thấy dường như toàn thân Tô Mạn đang sáng lên. Khiến anh không thể dời mắt được.
Tô Mạn cũng nhìn về phía Thôi Hướng Bắc: “Cháu yêu Thôi Hướng Bắc, cháu quan tâm anh ấy, hiểu rõ anh ấy. Cháu biết anh ấy thích ăn thịt, thịt bò thịt heo thịt dê đều thích, nhưng anh ấy không thích ăn cá. Cháu biết con người anh ấy thích vận động, bình thường thức dậy sớm, có bận rộn đi nữa cũng phải chạy vài vòng, thích học đủ loại tri thức không biết, có thể học nung gạch có thể học nuôi heo, cũng có thể học kỹ thuật cao cấp mới lạ. Cháu còn biết, lý tưởng của anh ấy là làm một nhân tài bậc cao nghiên cứu khoa học, đề cao trình độ khoa học kỹ thuật của quốc gia, kính dâng trọn đời vì sự nghiệp nghiên cứu khoa học cho đất nước. Anh ấy hỏi cháu, anh ấy có phải người nhu nhược không. Cháu hỏi anh ấy, nếu sự nghiệp nghiên cứu khoa học cần anh ấy dâng lên mang sống, anh ấy nguyện ý không? Anh ấy không chút do dự nói nguyện ý. Hơn nữa bất cứ khi nào cũng làm tốt chuẩn bị. Chú, chú cảm thấy anh ấy như vậy là người nhu nhược sao?”
Lý Thục Hoa nghe xong, hai mắt ướt đẫm, rơi nước mắt đầy mặt.
Thôi Vệ Quốc nhìn con trai của mình, sắc mặt phức tạp không nói chuyện.
Tô Mạn duỗi tay nắm lấy tay Thôi Hướng Bắc: “Thôi Hướng Bắc không thiếu quyết tâm, không chỉ Thôi Hướng Bắc mà hàng ngàn hàng vạn người dân cả nước thời đại mới cũng không thiếu quyết tâm. Cuộc chiến tranh năm đó cháu cũng từng được biết qua báo chí, bên phía Tây Nam có rất nhiều sinh viên binh chủng chủ động tham gia chiến đấu. Bọn họ đều là sinh viên nhưng những lúc đất nước cần, họ đều vì đại nghiệp mà từ bỏ cuộc sống yên ổn của mình.”
[Tây Nam: chỉ vùng Tây Nam, Trung Quốc, bao gồm Tứ Xuyên, Vân Nam, Quý Châu, Tây Tạng.]
Thôi Vệ Quốc nhớ tới năm đó, giọng khàn đặc nói: “Đều là những đứa trẻ ngoan. Đáng tiếc.”
Tô Mạn nói: “Nói cho cùng những đồng chí đó hy sinh đều vì chúng ta chưa đủ mạnh. Mặc dù cháu không được ăn học nhiều nhưng cháu biết, năm đó khi kháng chiến chống Nhật, bên Mỹ chỉ dùng một vụ nổ bom nguyên tử đã khiến cả thế giới khiếp sợ, Nhật đầu hàng vô điều kiện. Nếu chúng ta cũng có loại bom nguyên tử ấy, cuộc chiến năm đó còn phải đánh sao? Chú mong ngóng binh lực ngày càng nhiều nhưng những việc mà nhóm người Thôi Hướng Bắc làm lại khiến quân binh ngày càng ít đi. Nếu đất nước thật sự cần mỗi chúng ta phải tự mình cầm súng ra trận thì đó mới là thời khắc bi ai của chúng ta.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận