Trở Lại Thập Niên 60 Tôi Bị Hệ Thống Hố

Chương 466 - Mời khách




Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
Bí thư Lâm nói: “Cháu cảm thấy bên đó gần bến tàu, thuận tiện vận chuyển đúng không.”
Tô Mạn gật đầu: “Đúng là cháu có nghĩ đến.”
Bí thư Lâm có chút cảm khái: “Tiểu Tô à, mặc dù cháu là người nhỏ tuổi nhất trong những đồng chí lâu năm này, nhưng khả năng nhìn nhận vấn đề của cháu xa hơn họ nhiều. Cháu còn là người đầu tiên đề nghị xây dựng nhà xưởng ở bến tàu bên kia. Những đồng chí khác đều không muốn động vào nữa.”
Tô Mạn cảm thấy điều này có liên quan đến bối cảnh thời đại. Một nhà xưởng di dời cần phải có động tác lớn.
Hạn chế rất nhiều.
Mà họ làm lãnh đạo trong đơn vị quốc doanh, cuối cùng vẫn là làm việc vì đơn vị, không phải kinh doanh doanh nghiệp cho mình. Đương nhiên sẽ không nghĩ nhiều như thế. Duy trì vận chuyển bình thường của một nhà xưởng, sản xuất hiệu quả lợi nhuận, đây là một cống hiến mà lãnh đạo xưởng có thể làm ra được.
Còn bản thân Tô Mạn thì khác, cô đã xem xưởng gia dụng như xưởng của mình mà kinh doanh rồi. Bởi vì cô muốn nhờ vào việc mở rộng xưởng để mình có thể nâng cấp bậc.
Những xưởng trưởng khác thì không giống, họ đã đến tuổi đó rồi, quy mô của xưởng cũng không phải là nhỏ, họ có kinh nghiệm, lúc nào cũng có thể được điều đi, điều đi đến đơn vị tốt hơn.
Trong lòng Tô Mạn hiểu rõ, nhưng ngoài miệng cũng không thể nói như vậy được, mà giúp họ giải thích vài câu: “Di dời xưởng quả thực cần phải suy nghĩ đến nhiều vấn đề. Chỉ riêng vấn đề cuộc sống của công nhân đã không dễ giải quyết rồi, dù sao thì công nhân đều sống ở khu vực đó. Xưởng gia dụng của chúng cháu là xưởng mới, không gian làm việc thì lớn.”
Bí thư Lâm đương nhiên hiểu những khó khăn này. Nhưng ông ấy vốn dĩ là người thích làm việc. Cảm thấy chỉ cần có thể làm việc càng ngày càng tốt thì những khó khăn đó đều có thể khắc phục được. Túng thì phải tính mà. Nam Bình nghèo như vậy, còn không thay đổi thì sau này sẽ nghèo túng đến mức nào nữa.
Cho nên ông ấy cực kì tán thưởng Tô Mạn. Dẫu sao thì cái tính thích làm việc này của Tô Mạn giống với ông ấy.
“Vùng đất hoang ở bến tàu đó, trong huyện cũng không cần nhiều, số còn lại cháu tự đi chọn đi. Quay về làm thủ tục với cục quy hoạch bên kia.
Tô Mạn nói: “Phạm vi sử dụng có thể phải lớn hơn chút, xưởng gia dụng chúng cháu còn tự chuẩn bị xây dựng nhà kho lớn, sau này bảo đảm lượng hàng cung ứng. Còn cần vật liệu gỗ của đối phương. Ngoài ra chúng cháu có thể còn phải xây nhà cho công nhân. Bên đó có hơi xa so với nội thành. Cháu phải tạo ra điều kiện cuộc sống có lợi cho công nhân.”
Nghe thấy Tô Mạn muốn làm nhiều thứ như vậy, bí thư Lâm không cảm thấy phiền phức, ngược lại còn cảm thấy vui.
Ông ấy có thể tưởng tượng được sau khi Tô Mạn xây dựng những thứ này ở bến tàu xong, bến tàu hoang vắng sẽ trở nên náo nhiệt như thế nào.
Không chừng sau này bến tàu bên kia còn có thể xây dựng thành khu nội thành đấy.
“Được, đều được cả, cháu tự đến cục quy hoạch đất đai xem đất bên kia có chỗ nào trống, tự đi chọn, chọn xong rồi thì chuẩn bị lập hồ sơ.”
Bí thư Lâm còn đặc biệt gọi điện thoại qua bên cục quy hoạch trong huyện, nói sơ qua tình hình với họ. Sau đó bảo Tô Mạn đến lúc đó tự qua bên kia.
Tô Mạn cũng không ngờ chuyện này lại dễ dàng như vậy.
Sau khi rời khỏi phòng làm việc, cô lập tức đến cục quy hoạch bên kia làm việc.
Cục quy hoạch bên này có bản đồ của huyện, mảnh đất đó vẫn chưa quy hoạch sử dụng, còn đánh dấu ở đó.
Tô Mạn nhìn mảnh đất lớn đó, trong lòng rất cảm khái.
Khoảng đất tốt như thế, sau này phải giành vỡ trời mới có thể dùng được. Hơn nữa còn phải đấu giá mới có được.
Làm gì giống như bây giờ chứ, chỉ cần báo cáo kế hoạch là có thể tùy chọn. Hơn nữa bởi vì xưởng là xưởng thuộc sở hữu nhà nước, cho nên đất đai của nhà nước cũng được lựa chọn miễn phí.
Đãi ngộ này thật tốt.
Tô Mạn dùng mắt nhìn của mình, chọn được vài mảnh đất có diện tích cực kì lớn. Mảnh đất gần với bến tàu thì dùng để xây dựng nhà kho, mảnh đất xa hơn chút thì để xây dựng nhà xưởng với nhà ở cho công nhân.
Đợi sau khi thủ tục đất đai được làm xong thì cô quay về xưởng. Nhìn tờ đơn xin đất đai được phê duyệt, Tô Mạn đã bắt đầu làm dự tính rồi.
Bỏ ra thời gian vài ngày, dự tính này của Tô Mạn cũng xong rồi. Cô cảm thấy mười phần thì chắc tám chín phần rồi. Cô gọi điện thoại mời xưởng trưởng Cao với xưởng trưởng Chu ăn cơm.

Bạn cần đăng nhập để bình luận