Trở Lại Thập Niên 60 Tôi Bị Hệ Thống Hố

Chương 303 - Trở về




Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
Tô Mạn xua tay: “Không cần không cần, tin tức mà người khác cho cũng không rõ bằng tự mình đi xem. Hơn nữa tôi cũng phải nhận biết đường, dù sao đọc vạn quyển sách cũng không bằng đi vạn dặm đường mà.”
Thôi Hướng Bắc: “…”
Bởi vì thời gian không đủ, cho nên hai người cũng chỉ dạo những nhà xưởng gần đó, về phần những nơi khác, Tô Mạn cũng không vội, ngược lại đợi sau khi làm xong vụ hợp tác với xưởng làm đồ sắt, cơ hội tới tỉnh còn nhiều, đến khi ấy cô có thể từ từ hiểu thêm.
Bởi vì Tô Mạn vẫn luôn quan sát và ghi chép, thậm chí còn tìm người nghe ngóng tình hình, cho nên trên thực tế, cô hoàn toàn không trao đổi gì với Thôi Hướng Bắc. Anh lặng lẽ đi theo phía sau cô, nhìn cô làm việc với vẻ mặt tích cực.
Khi hai người trở về, vừa vặn đến giờ ăn cơm tối. Khi đi đến cửa của nhà khách, Thôi Hướng Bắc lập tức lấy dũng khí mời Tô Mạn cùng nhau ra ngoài ăn cơm tối.
Tô Mạn đáp: “Đúng, nên ăn cơm tối rồi, dẫn mọi người ra ngoài cũng không thể để mọi người đói bụng được, anh đi gọi tài xế Lưu cùng ra ngoài ăn cơm thôi.”
Thôi Hướng Bắc vừa định nói tài xế Lưu còn đang ngủ, lát nữa mang một phần về cho ông ta là được. Anh vừa định nói như vậy, lại trông thấy tài xế Lưu đi ra khỏi nhà khách.
Sau khi nhìn thấy hai người, tài xế Lưu nở nụ cười kích động: “Xưởng trưởng Tô, chủ nhiệm Thôi, các cháu trở về rồi. Khi chú tỉnh lại không nhìn thấy chủ nhiệm Thôi đâu, còn tưởng các cháu ra ngoài bàn việc cần dùng đến xe, mới xuống đây tìm các cháu. Đồng chí nữ ở quầy lễ tân nói các cháu đã ra ngoài rồi. Chủ nhiệm Thôi, khi cháu ra ngoài sao không gọi chú, chú lái xe đưa các cháu đi.”
Thôi Hướng Bắc: “…” Là cháu cố tình không muốn gọi chú đấy.
Tô Mạn cười bảo: “Chúng cháu đi cho quen đường ở gần đây thôi, cũng không có việc gì, vừa vặn cùng nhau đi ăn cơm thôi.”
Tài xế Lưu vừa nghe lại có thể ăn cơm, lập tức không nói thêm lời gì nữa, mà mỉm cười đồng ý: “Có hơi đói rồi.”
Thôi Hướng Bắc nhìn hai người đi ở phía trước, sau đó ngẩng đầu nhìn bầu trời đã tối đen, thở dài một hơi.
Tài xế Lưu còn quay đầu lại gọi anh: “Chủ nhiệm Thôi, nhanh lên nào.”
Thôi Hướng Bắc liếc mắt nhìn ông ta với vẻ bất đắc dĩ, tài xế Lưu, cháu cảm ơn chú nhé!
Sáng ngày hôm sau, ba người xuất phát từ tỉnh, chạy về phía bên công xã Bắc Hà. Khi đến cũng vào tiệm cơm, vội vội vàng vàng ăn cơm, rồi Tô Mạn nhanh chóng tìm bí thư Trình để báo cáo tình hình.
Tài xế Lưu thì lại đi khoác lác với người ta một cách hồ hởi. Thôi Hướng Bắc ngược lại, nghĩ đến hành trình đã trải qua lần này lại thấy có hơi mất mát, nhưng rất nhanh anh lại phấn chấn hẳn lên.
Xưởng trưởng nhỏ một lòng một dạ phục vụ các xã viên, anh cũng có thể phục vụ các xã viên cho thật tốt. Vì thế anh lập tức ngẩng đầu ưỡn ngực, xốc lại tinh thần đi về bên xưởng nung gạch, trông coi xưởng gạch cho tốt.
Trong văn phòng, Tô Mạn đã báo cáo tình hình ở bên xưởng làm đồ sắt với bí thư Trình.
“Cháu cảm thấy nếu bọn họ đã giữ lại sản phẩm của chúng ta, chắc hẳn không thành vấn đề đâu.”
Bí thư Trình cũng rất hưng phấn, lần này Tô Mạn đi vào tỉnh, ông ta còn cho rằng chỉ là đi làm quen. Ai ngờ chuyện này đã thành công một nửa rồi. Cũng may mà có Tiểu Tô, nếu đổi lại là người khác đi vào nơi như tỉnh lỵ làm việc, đến nói chuyện cũng không nói rõ ràng được.
“Tiểu Tô, những đồ gia dụng mà cháu đã nói không thành vấn đề chứ?”
“Không phải chuyện lớn, vừa vặn phía bên xưởng làm đồ sắt chắc chắn phải bàn bạc một lúc, mấy ngày này phía bên chúng ta vừa hay có thể nghiên cứu.” Tô Mạn cảm thấy đây không phải thứ có kỹ thuật cao gì.
“Được, cháu cứ yên tâm làm chuyện to gan đi, cần gì thì cứ nói với công xã, phía bên công xã sẽ hoàn toàn phối hợp với cháu.”
Tô Mạn cười nói: “Cái khác ngược lại không có gì, nhưng có phải chúng ta nên treo tấm biển của xưởng đồ gia dụng này lên trước không. Bằng không sau này xưởng làm đồ sắt biết chúng ta đến ngay cả nhà xưởng cũng không có, sẽ lòi đuôi ngay.”
“Ha ha ha, chuyện này là nên làm rồi, cháu nói với chủ nhiệm Lưu bên văn phòng tổng hợp một tiếng, kêu ông ta đi làm.”
Có lời này của bí thư Trình, chuyện ở xưởng gia dụng đương nhiên được làm rất nhanh. Phòng xưởng cũng không cần tìm chỗ khác, mà dùng luôn kho hàng nhỏ đó. Bên ngoài treo một tấm biển gỗ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận