Trở Lại Thập Niên 60 Tôi Bị Hệ Thống Hố

Chương 409 - Đi giày ngủ




Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
Lý Xuân Hoa nghe thấy thế thì cũng cảm thấy có lý. Bà dặn dò nói: “Con gái à, thế con cũng đừng lo nữa, cứ lo dọn chỗ của con thôi. Dù sao thì cũng phải ở vài ngày, quả thực không được thì đừng ở phòng này nữa.”
“Thế thì không được, ngay cả quét dọn con cũng không quét đâu, đợi người đến đủ rồi cùng làm.”
Tô Mạn nhìn sàn nhà đầy đất bụi đó mà không nói nên lời. Được thôi, họ vui là được.
789 nói: “Ký chủ, tôi cảm thấy chị cô cần có một hệ thống giống như tôi.”
Tô Mạn nói: “Sau đó bị mi huấn luyện thành người ở sao.”
789: “……”
Sắp xếp cho Tô Thu Nguyệt xong, cũng không còn chuyện gì nữa. Để Tô Thu Nguyệt ở lại trường tự mình chuẩn bị bài vở, Tô Mạn lại dẫn Lý Xuân Hoa với Tô Thiết Sơn đi dạo cửa hàng bách hóa trong huyện, cho họ xem đồ gia dụng được bày trí trong cửa hàng bách hóa: “Đây đều là đồ gia dụng của xưởng chúng con làm đấy.”
Lý Xuân Hoa với Tô Thiết Sơn vòng qua vòng lại cái tủ với cái bàn, họ vô cùng thích thú. Đây là đồ mà xưởng con gái nhà mình làm ra đấy, còn là đồ gia dụng bán ở tỉnh thành nữa cơ, nhà mình có phải nên ủng hộ công việc của con gái mình chút không. Sau đó vừa hỏi giá cả thì suy nghĩ gì trong đầu cũng không còn nữa.
Tô Mạn mua cho họ mỗi người một tấm vải, và một đôi giày mới. Bảo họ mang vào mà họ không chịu, nói rằng về nhà mang ngủ một buổi tối rồi mới xuống đất.
Mang giày đi ngủ có thể dễ chịu? Không phải bịt kín bực bội lắm sao? Tô Mạn quả thực không hiểu nổi cái thói quen này của họ, chỉ có thể tôn trọng họ thôi.
Cô lại mua thêm ít đồ ăn, đồ dùng. Làm cho túi của Lý Xuân Hoa nhét đầy đồ rồi.
“Ôi chao, mua nhiều như thế làm gì. Con ở bên ngoài cũng không dễ dàng gì, con phải giữ đó tự mà tiêu đi.” Lý Xuân Hoa không nhìn được nữa, vội vàng nói: “Con toàn tâm toàn ý với cha mẹ như vậy, mẹ thấy mà thẹn với lòng. Cả đời này không cho con được cuộc sống tốt, còn để con phải tiêu nhiều tiền như vậy, lần sau mẹ với cha con không đến nữa.” Nói rồi mắt bà đỏ hoe.
Con gái có bản lĩnh, nhưng vẫn còn nhỏ như vậy, đã có thể làm tốt như thế, thế thì phải chịu biết bao nhiêu cực khổ chứ. Cũng không thể có miếng bánh rơi từ trên trời xuống.
Tô Mạn thật sự không nghĩ nhiều như thế, dù sao thì cô cũng nhiều tiền. Là một xưởng trưởng, lương của cô rất cao, một tháng 120 tệ tiền lương rồi. Những số tiền này cô cũng không tiêu xài bao nhiêu. Dẫu sao thì đồ dùng hằng ngày có xưởng phát cho, cộng thêm có hệ thống thỉnh thoảng lại trợ cấp bữa ăn. Bây giờ cô cũng xem như có ít tiền để dành rồi. Cho dù là một người bạn họ hàng bình thường từ phương xa đến thăm cô, cô cũng không để người ta tay không về. Đây là vấn đề phép lịch sự tối thiểu. Huống hồ đây còn là cha mẹ của cô đấy.
“Có tiền thì tiêu, lương con cao lắm đấy.” Tô Mạn cười nói: “Con cũng hiếm khi về nhà được một lần, cũng không thể chăm sóc cha mẹ. Mua ít đồ cho cha mẹ, lòng con cũng an tâm hơn. Cũng không thể để người ta nói một đứa con gái như con không hiếu thảo, làm cán bộ rồi cũng không biết lo cho nhà, có phải không?”
Lý Xuân Hoa lập tức nói: “Xem thử ai dám nói bậy, về mẹ sẽ cho họ xem con gái mẹ đã mua biết bao nhiêu đồ đây. Cả công xã Bắc Hà chúng ta, không có ai hiếu thảo hơn con cả. Mấy anh trai của con không có lương tâm gì cả, chưa bao giờ mua một thứ đồ gì cho mẹ.”
Tô Mạn: “… Không phải các anh đưa hết tiền cho mẹ rồi sao?”
Lý Xuân Hoa: “…”
Hình như là như vậy nhỉ.
Đến tối, Lý Xuân Hoa với Tô Thiết Sơn lần đầu tiên trong đời ngủ trong nhà khách. Tô Mạn đặt phòng đơn cho họ. Còn bảo nhân viên phục vụ của nhà khách chăm sóc cho họ.
Buổi tối, nhân viên phục vụ mang nước đến cho họ, còn có một mớ hạt dưa, làm cho vợ chồng Lý Xuân Hoa thích thú vô cùng.
Tối rửa chân xong, hai người cẩn thận từng li từng tí mang giày mới vào.
Giày của Lý Xuân Hoa là một đôi giày da mềm nhỏ, có nút bấm ẩn. Giày của Tô Thiết Sơn là một đôi giày vải quân đội, thuận tiện cho ông đi lại trong đội.
Hai người mang giày vào xong, rồi gác chân lên giường.
“Ông nó, giày này mang vào dễ chịu thật.”
Tô Thiết Sơn nói: “Đôi giày này của tôi cũng dễ chịu, rất chắc chắn, tôi thấy có thể mang được lâu đấy. Bây giờ tôi cũng không làm việc nặng nữa, mang mười năm cũng không hề gì.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận