Trở Lại Thập Niên 60 Tôi Bị Hệ Thống Hố

Chương 290 - Lo lắng




Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
Đương nhiên, bây giờ cũng không có người nào nghĩ đến chuyện rau xào, cái bọn họ lo nhất là tốn củi lửa. Củi trong núi đó cũng không phải thứ mặc bọn họ muốn dùng sao cũng được, mà đều có số lượng quy định, không thể tùy tiện đi lấy.
Đội trưởng Quách hút một điếu thuốc lá mà phát rầu: “Đều cố chịu đựng một chút, sau này sẽ từ từ giải quyết. Bây giờ đang thời kỳ khó khăn, mọi người phải đoàn kết.”
Lúc này cũng chỉ có thể nói như vậy.
Sau khi đuổi các xã viên đi rồi, đội trưởng Quách thở dài một hơi, cảm thấy bên trên đột nhiên có sắp xếp như vậy, thật sự khiến người trở tay không kịp. Cũng có thể mặc kệ, để dân chúng tự mình nghĩ cách giải quyết, nhưng lúc trước bọn họ cũng đều hưởng ứng lời kêu gọi luyện thép ấy mà quyên góp sản phẩm sắt trong nhà ra để luyện thép. Ngược lại có những xã viên lúc đầu tàng tư không giao, lúc này ngược lại không cần lo lắng. Nhưng việc này cũng khiến những xã viên khác nghĩ nhiều trong lòng, sau này khi cần kêu gọi các xã viên tiếp, bọn họ cũng sẽ học theo người ta mà giấu làm của riêng.
Đội trưởng Quách vừa hút thuốc, vừa đi đến bên nhà họ Tô, muốn tìm Tô Mạn nói vài câu. Nhưng đi đến cửa, lại không tiện vào, nghĩ đến chuyện này tìm công xã còn vô dụng, đến tìm một cô gái nhỏ như Tô Mạn cũng là rước thêm gánh nặng cho người ta, nên dứt khoát lại quay người đi.
Bởi vì băn khoăn chuyện xưởng đồ gia dụng này, nên ngày hôm sau Tô Mạn đi làm, kêu thông tín viên gửi tin tức cho các đại đội, kêu bọn họ chọn ra các thợ mộc có tay nghề tốt nhất tới bên công xã. Ngoài ra, mỗi một đại đội đốn hai cây để làm đồ gia dụng.
Chuyện này đã có sự cho phép của bí thư Trình, nên các thông tín viên cũng chạy rất tích cực.
Buổi chiều, các thợ mộc qua đây, những thân cây đó cũng được người khiêng tới phía bên công xã. Tô Mạn tìm khu đất trống để bọn họ đặt nguyên liệu gỗ, dọn dẹp một nhà kho ở công xã, tạm thời làm xưởng mộc. Sau đó cô kêu những thợ mộc ở trong này làm việc: “Một tủ quần áo, cửa tủ không làm hướng ra ngoài, mà làm kiểu kéo…”
Cô định làm cửa tủ kéo vào kéo ra, dù sao phòng ở thời đại này cũng rất nhỏ, tủ quần áo mở hướng ra ngoài đặt ở trong phòng cũng không tiện mở. Cô thiết kế loại tủ kéo này, có thể tiết kiệm không gian. Nhưng lại nghĩ đến đây là phải làm sản phẩm trưng bày, có khả năng có người càng thích cửa mở ra ngoài hơn, nên lại kêu bọn họ thêm loại cửa mở ra ngoài ở trên. Một tủ quần áo tiến hành triển lãm hai loại cửa.
Sau khi Tô Mạn miêu tả khái niệm về tủ quần áo, kêu bọn họ nghĩ cách, về phần ròng rọc đó, cũng kêu các thợ mộc nghĩ cách làm một sản phẩm thay thế, không cần linh hoạt như vậy, chỉ cần có thể mở ra là được.
“Ngoài ra còn làm một cái rương, và một bộ bàn ghế.”
Sau khi biết suy nghĩ của Tô Mạn, mười mấy thợ mộc bắt đầu làm việc.
Nghề mộc là một nghề tinh tế, lại thêm máy móc ở thời đại này cũng không tiên tiến như vậy, nên làm việc lại càng chậm hơn. Chỉ riêng một bộ đồ mà Tô Mạn yêu cầu, mười mấy người làm cũng đã mất đến ba ngày mới làm ra được.
Tô Mạn cảm thấy đợi sau này mở rộng quy mô sản xuất, vẫn phải làm bộ gia công linh kiện theo dây chuyền sản xuất đó, rồi trực tiếp ghép lại, bằng không hiệu suất quá chậm.
Sau khi đồ gia dụng làm ra, Tô Mạn kéo cửa tủ quần áo. Cửa được đặt trong rãnh hõm, không quá linh hoạt, nhưng có thể mở ra, hơn nữa quả thực cũng không chiếm vị trí.
Bàn ghế khác ngược lại đều đúng quy tắc.
Một bộ đồ gia dụng theo quan điểm của Tô Mạn, cũng không có ưu điểm gì vô cùng lớn, nhưng theo quan điểm của những cán bộ khác ở công xã, lại mê tít cả mắt.
Thời buổi hiện nay, nhà ai kết hôn cũng không thể làm ra được bộ đồ gia dụng như vậy. Nếu như nhà ai làm được một bộ đồ gia dụng mới như vậy, khỏi phải nói sẽ nở mày nở mặt biết bao.
Ngược lại cũng có người lén lút tìm những thợ mộc này làm, nhưng đều không tiện mang ra, nếu như đi vào thành phố mua, lại không thể mua được.
Bây giờ nhìn thấy công xã lại có, rất nhiều người đều nổi lên suy nghĩ.
Chủ nhiệm Lưu của văn phòng tổng hợp cũng tới hỏi Tô Mạn: “Đồng chí Tô Mạn, đồ gia dụng này dùng để làm gì vậy?”
“Mang vào huyện thành đấy, xem có thể đổi lấy chút đồ thực dụng được không?”
Chủ nhiệm Lưu nhỏ giọng bảo: “Các đồng chí đều hỏi đến, hỏi xem bọn họ có thể mua được không?”

Bạn cần đăng nhập để bình luận