Trở Lại Thập Niên 60 Tôi Bị Hệ Thống Hố

Chương 651 - Nhiệm vụ mới




Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
Tô Mạn hạ nhiệm vụ cho Trần Minh Hoa, nhất định phải trong nửa năm đầu, dẫn dắt những người này. Không yêu cầu bọn họ sản xuất ra đồ gia dụng cấp một, ít nhất đồ gia dụng cấp ba là có thể bắt tay vào làm. Sáu tháng cuối năm ngày lễ nhiều, đến lúc đó hoạt động của công ty bách hóa nhiều, phim ảnh có thể công chiếu, bọn họ có thể bắt kịp.
Trần Minh Hoa trở về lập tức mở họp với các lãnh đạo ngành sản xuất: “Các đồng chí, thời điểm quan trọng của Nam Bình chúng ta tới rồi. Có thể thực hiện xưởng lớn vạn người hay không, đều xem mọi người rồi. Trước đó các ngành khác đã chạy hết chính mươi chín bước, bây giờ còn thiếu một bước này của chúng ta, chúng ta có thể cản trở sao?”
“Không thể!” Mọi người kích động trăm miệng một lời nói.
“Được, từ hôm nay trở đi, mọi người cứ tiến vào ký túc xá đơn trong xưởng. Thay phiên đến dạy học việc, nhất định phải dẫn dắt người ta!”
“Cam đoan hoàn thành nhiệm vụ!”
Sau khi Tô Mạn phân chia nhiệm vụ, ngược lại thoải mái hơn lúc trước một chút. Thỉnh thoảng còn có thể đi xem tình hình xây dựng nhà của công nhân viên chức trong xưởng.
Vào giữa tháng tư, nhóm nhà công nhân viên chức đầu tiên rốt cục xây xong.
Lần này là dựa theo thứ tự lúc trước báo danh để chuyển nhà, Tô Mạn là người đầu tiên báo danh, hiển nhiên cũng là nhóm đầu tiên chuyển nhà.
Cô cũng không định vì đắp nặn hình tượng, chờ công nhân nhóm chuyển xong rồi lại chuyển nhà. Dù sao mỗi ngày cô làm việc nhiều, quản nhiều chuyện, vẫn là ở nhà mới bên này thuận tiện. Hơn nữa làm một lãnh đạo, cũng không thể cứ nghĩ bình dị gần gũi, vẫn cần phải có chút đặc quyền và uy nghiêm, mới có thể đè ép được một số người. Nhà xưởng bây giờ đúng là lúc phát triển mạnh mẽ, người càng ngày càng nhiều, không đơn giản giống như trước đây, cô phải đè ép được người ta, mới có thể hiến bọn họ nghiêm ngặt làm việc dựa theo yêu cầu trong xưởng.
Bởi vì là căn nhà của mình, cho nên đồ dùng trong nhà đều là Tô Mạn tự mình bỏ tiền mua.
Tuy rằng nhà chính là một căn nhà ngói đỏ, nhưng về sau bên trong trang trí phù hợp một chút, cũng không tính quá lạc hậu, Tô Mạn an ủi bản thân, trang hoàng chẳng khác nào mô phỏng theo phong cách thời đại. Nhà người ta không phải rất nhiều người cố ý trang hoàng trong nhà phong cách này sao? Cô coi như là thuần tự nhiên.
Bốn phòng, phòng cũng không lớn, nhưng đặt giường và ngăn tủ đều có thể. Tô Mạn còn để lại một phòng làm phòng sách.
Phối đồ gia dụng xong, Tô Mạn thưởng thức trong ngoài một lượt, trong lòng sinh ra vài phần cảm giác thỏa mãn.
Cuối cùng cũng có căn nhà thuộc về mình. Ở thời đại này cô coi như là bám rễ, có căn nhà của riêng mình.
789: “Kí chủ, cô đại sát tứ phương như vậy, tôi không nghĩ tới cô sẽ vì một căn nhà mà vui vẻ. Cô quen người yêu cũng chưa dao động như thế.”
“Cái gì cũng không thể so sánh với căn nhà của mình.” Tô Mạn vừa lòng nhìn nhà mình.
Sau khi trong nhà phối đồ gia dụng xong, Tô Mạn gọi điện thoại cho Tô Nhị Trụ, để Tô Nhị Trụ đưa cha mẹ vào trong huyện. Cô bên đây quá bận, thật sự đi không được.
Bây giờ nhà họ Tô bên ấy, cũng chỉ có hai vợ chồng già nhà họ Tô ở trong thôn. Đứa nhỏ đều được đón vào trong huyện. Con gái của Tô Đại Trụ đã học trường tiểu học ở trong xưởng bên này. Tiểu Mễ Lạp nhà Tô Nhị Trụ thì đi nhà trẻ của xưởng quần áo. Năm nay trong nhà cũng không nuôi heo, hai vợ chồng già đều nhàn rỗi mỗi ngày dạo quanh trong thôn, thời điểm gieo trồng vào mùa xuân, còn cùng người trong đội đi tuyên truyền gieo trồng hạt giống mấy ngày.
Cả Đại Kiều Loan ai ai cũng hâm mộ bọn họ.
Khi Tô Nhị Trụ trở về từ công xã đón người, lại khiến tất cả mọi người hết sức hâm mộ.
“Con gái chúng tôi xây nhà lầu trong xưởng đó, con bé nhớ thương tôi và ông nó, cho nên bảo vợ chồng tôi đến đó ở.”
Có người lại nói: “Ở chung với con gái cũng không tiện, ba đứa con nhà ông bà đâu, ở với con gái làm gì.”
Lý Xuân Hoa hừ một tiếng: “Con gái con trai không phải đều giống nhau sao? Con gái nhà chúng tôi thì cũng như con trai nuôi thôi, con trai nhà ai có tiền đồ như con gái nhà tôi không?”
Lời này chặn luôn người đó lại, lại có người hỏi: “Vậy về sau đối tượng của con gái bà có thể đồng ý không?”
Lý Xuân Hoa vô cùng tự tin: “Con gái tôi xuất sắc, đối tượng của nó có gì mà không đồng ý chứ. Nếu không đồng ý, chúng tôi còn chướng mắt nữa.”
Đây là tự tin, con gái nhà ai cũng không có tự tin này.

Bạn cần đăng nhập để bình luận