Trở Lại Thập Niên 60 Tôi Bị Hệ Thống Hố

Chương 724 - Gặp mặt con dâu




Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
Hơn nữa phó tỉnh trưởng Cố quả thật cho cô một cơ hội, nhưng bản thân cô cũng rất cố gắng, trả giá rất nhiều. Cho nên không phụ lòng phần giúp đỡ này. Chỉ cần cô làm ra thành tích, cũng là báo đáp lớn nhất đối với phó tỉnh trưởng Cố.
Vì thế Tô Mạn thản nhiên tiếp nhận tin tức mới vừa nhận được, tiếp tục lái xe nhẹ nhàng. Nhưng trong lòng mắc cười, bản thân mình mơ hồ, còn tìm được đời thứ hai của gia đình quân nhân trong truyền thuyết.
Cuối cùng cũng tới đại viện tỉnh ủy bên này, Tô Mạn đi bên cạnh Thôi Hướng Bắc, còn đi ngang qua cửa nhà trưởng phòng Đổng, cách vách nhà trưởng phòng Đổng, chính là nhà của phó tỉnh trưởng Cố.
Đây thật đúng là lão hàng xóm.
Mở cửa chính là vợ Cố Thành Tôn Cầm, vừa mở cửa thấy là hai người bọn họ, lập tức vui mừng gọi vào trong nhà: “Là Tiểu Bắc và người yêu của cháu nó cùng đến đây.”
Nói xong lại bảo hai người mau mau vào nhà: “Bên ngoài lạnh lẽo, mau vào trong nhà ấm áp một chút.”
Thôi Hướng Bắc giới thiệu: “Đây là dì Tôn, là vợ của chú Cố.”
Tô Mạn cười nói: “Dì Tôn chào dì, cháu tên là Tô Mạn. Hôm nay quấy rầy dì rồi.”
“Không quấy rầy, trong lòng dì rất chào đón cháu.”
Hai người đổi giày vào nhà, thì nhìn thấy vài người đứng trong phòng khách, Tô Mạn vừa nhìn, trừ Cố Thành ra, chính là hai người mặc đồ thường ngày của quân đội. Người nam thoạt nhìn năm sáu mươi tuổi, tóc hoa râm, đầu ngắn, thoạt nhìn vô cùng uy nghiêm. Người nữ thì năm mươi tuổi, bộ dáng có vẻ rất dịu dàng.
Vợ chồng nhà họ Thôi thì có chút kinh ngạc, bọn họ tưởng rằng mình sẽ nhìn thấy một dáng vẻ nữ trung hào kiệt. Kết quả lại thấy một cô gái nhỏ rất đẹp.
Tô Mạn chào hỏi ba người lớn: “Chào chú dì ạ, Cố… chào chú Cố. Cháu tên là Tô Mạn, là người yêu của Thôi Hướng Bắc.”
Cố Thành cười gật đầu. Cảm thấy biểu hiện của Tô Mạn sau khi nhìn thấy ông ta bình tĩnh như vậy, là một người ổn trọng.
Lý Thục Hoa thì đi tới, thân thiết nói: “Tô Mạn chào cháu, dì là mẹ của Tiểu Bắc.” lại chỉ Thôi Vệ Quốc: “Đây là cha của Tiểu Bắc. Hôm nay gặp cháu, chú dì rất vui vẻ. Cám ơn cháu tới thăm chú dì.”
Tô Mạn cười nói: “Dì khách sáo, nên là cháu cảm ơn dì và chú đi thật xa đến Hồ Giang. Phải báo cho chúng cháu biết sớm một chút, cháu và Thôi Hướng Bắc có thể đi đón chú dì.”
Nhìn thấy bộ dáng Tô Mạn tự nhiên hào phóng như vậy, trong lòng Thôi Vệ Quốc và Lý Thục Hoa thích vô cùng. Hai người đều thích kiểu tính tình sảng khoái hào phóng này.

Khi so sánh với Tô Mạn tự nhiên hào phóng, đứa con trai ruột Thôi Hướng Bắc này ngược lại có vẻ có hơi co quắp. Sau khi gọi một tiếng mẹ thì nhìn chăm chăm Thôi Vệ Quốc, sau đó không nói chuyện.
Thôi Vệ Quốc: “…” Thằng nhóc thúi, quá không nể mặt!
Lý Thục Hoa rất muốn hòa giải quan hệ của hai người một chút, nhưng mà ở trước mặt Tô Mạn cũng không tiện. Đành phải cười lôi kéo Tô Mạn nói chuyện. Tôn Cầm cũng gia nhập vào. Cũng khiến cho không khí không có vẻ xấu hổ như thế.
Lý Thục Hoa hỏi bình thường Tô Mạn làm việc thế nào, có vất vả không. Lại khen nói: “Cứ nghe Tiểu Bắc nói cháu ưu tú, ngay cả ông Cố là người công chính như vậy cũng luôn khen cháu. Còn chưa gặp cháu, dì đã cảm thấy cực kỳ thích cháu.”
Tô Mạn cũng nhân cơ hội cười nói: “Cháu cũng không nghĩ tới chú Cố và chú dì quen biết nhau. Cháu còn tưởng cháu thật sự là một người xuất sắc, mới có thể được lãnh đạo ủng hộ.”
Cố Thành cười nói: “Cái này rất oan uổng chú, Tiểu Tô, nếu cháu không có năng lực này, chú cũng sẽ không thuận tiện giúp đỡ cháu cái gì.”
Thôi Vệ Quốc cũng nói: “Cái này chú có thể chứng minh, ông Cố người này thiết diện vô tư. Là một lão đồng chí chính trực, đáng tín nhiệm.”
Tô Mạn cười cười: “Cháu tin tưởng vào thái độ làm người của chú Cố, vì không để người khác hiểu lầm chú Cố, cháu cũng chỉ có thể càng thêm cố gắng làm việc, làm ra thành tích thật tốt, để người ta biết chú Cố đây là nâng người hiền không tránh người thân.”
Lý Thục Hoa cười nói: “Thật có chí khí. Quốc gia chính là cần các đồng chí thanh niên như các cháu vậy, mới có thể làm kiến thiết thật tốt.” Sau đó lại nói giỡn với Tôn Cầm: “Nếu chị nói, chị cũng có chút chột dạ, Tiểu Tô có thể còn ưu tú hơn Tiểu Bắc nhà bọn chị. Nhỏ tuổi hơn Tiểu Bắc, đã làm xưởng trưởng lớn rồi.”
Tôn Cầm cười nói: “Chị đây là được lợi còn khoe mẽ.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận