Trở Lại Thập Niên 60 Tôi Bị Hệ Thống Hố

Chương 135 - Bí thư Lâm




Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
Bí thư Trình hỏi: “Bà nói xem, với năng lực này của Tiểu Tô, có phải nên sắp xếp cho con bé một chút nhiệm vụ hay không?”
Chủ nhiệm Hách cũng không nghĩ nhiều, mà đáp: “Tôi đã nghĩ đến từ lâu rồi, bây giờ chuyện lớn chuyện nhỏ ở hội liên hiệp phụ nữ, tôi đều sắp xếp cho con bé làm, chúng ta phải đào tạo người trẻ tuổi.”
Bí thư Trình cười nói: “Bà nói xem tôi có thể sắp xếp cho con bé chút việc được không? Tiểu Vương bình thường làm việc, vẫn có hơi không nhập tâm.” Tiểu Vương là cán sự ở văn phòng tổng hợp của bí thư Trình, cũng được tính là trợ lý của ông ta, do văn phòng tổng hợp sắp xếp qua đây, bình thường phụ trách các công việc một mình.
Nghe được lời này của bí thư Trình, chủ nhiệm Hách quay đầu lại. Bà ta nhìn bí thư Trình, sau đó mất hứng, nghiêm mặt đáp: “Tôi nói này bí thư Trình, chúng ta không thể như vậy được, vất vả lắm dưới quyền tôi mới có người có thể dùng được!”
Cướp người sao? Không có cửa đâu!
Bí thư Trình không ngờ bây giờ hội liên hiệp phụ nữ lại có khí phách như vậy, nhưng nghĩ đến bây giờ hội liên hiệp phụ nữ quả thực làm việc rất ấn tượng, ở trong huyện cũng nổi tiếng, nên cũng không tính toán: “Đó không phải là vì Tiểu Tô có năng lực hay sao? Tôi cũng không phải nói cướp người, đây không phải là sắp xếp công việc hay sao? Con bé vẫn là người của hội phụ nữ đấy chứ. Còn nữa, chủ nhiệm Hách, những người ở trong văn phòng đó của bà cũng phải dùng tới đi, không thể để bọn họ ăn cơm chùa được.”
Chủ nhiệm Hách nói thầm tôi ngược lại muốn dùng đấy, nhưng tôi dùng nổi sao. Trước đây bọn họ không tích cực, bây giờ tích cực rồi cũng không có năng lực, Không có Tiểu Tô dẫn dắt, thì đến một chuyện cũng không làm xong được.
Bà ta mím môi nghĩ thật lâu, sau đó cân nhắc thiệt hơn, phát hiện ra mình cũng không thể thay đổi được bí thư Trình. Bây giờ bí thư Trình cũng không nói đến chuyện cướp người, mà chỉ nói là sắp xếp công việc, bà ta còn có thể nói thế nào được nữa đây: “Chuyện này, tôi cũng phải trưng cầu ý kiến của Tiểu Tô đã, chúng ta phải tôn trọng suy nghĩ của bản thân các đồng chí, có đúng không?”
“Đương nhiên không thành vấn đề, ngày mai Tiểu Tô đi làm, bà kêu con bé qua đây nói chuyện đi.”
Nói xong chuyện của Tô Mạn, bí thư Trình lại hỏi chủ nhiệm Hách, hôm nay phía bên chủ tịch Nhậm có suy nghĩ gì khác không, có hài lòng về Bắc Hà bọn họ không?
Chủ nhiệm Hách lập tức vỗ ngực, đáp: “Yên tâm, đảm bảo hài lòng, công việc của chúng tôi đi đến đâu mà chẳng làm tốt chứ.”
Bí thư Trình nghĩ ngợi, trong lòng cũng hơi yên tâm, bây giờ công xã không thể nói làm tốt được bao nhiêu, nhưng vẫn đang tiến bộ, sau này ông ta vẫn phải ủng hộ những công tác này hơn.

Trong huyện Nam Bình cũng rầm rộ hoạt động mừng lễ Quốc Khánh. Bí thư huyện ủy dẫn đoàn lãnh đạo tiến hành thăm hỏi các đơn vị trong huyện, buổi tối cũng là trở về nhà với một thân mệt mỏi.
Vừa về đến nhà nhìn thấy vợ mình cũng đã trở về, còn đang xem văn kiện công việc.
“Bà Nhậm, hôm nay mình về sớm hơn cả tôi cơ à.” Bí thư Lâm cười bảo.
Hai vợ chồng đều là người yêu công việc, bình thường đều thi xem người nào về nhà muộn hơn.
Chủ tịch Nhậm đứng dậy rót nước cho ông ta, nói: “Hôm nay xuống dưới nông thôn một chuyến, khi trở về huyện, hoạt động bên này làm cũng gần xong, nên tôi mới về nhà.”
Bí thư Lâm biết chuyện bà ấy xuống dưới nông thôn, vừa uống nước vừa hỏi han ân cần: “Thế cuộc sống của các đồng chí bên dưới trải qua thế nào?”
Lúc đầu tới nơi này, bí thư Lâm cũng là nhận nhiệm vụ ngay lúc lâm nguy. Bên này thực sự nghèo quá, lại thêm thế lực dòng họ vẫn rất lớn, không dễ quản lý cho lắm. Vẫn là sau khi ông ta tới nơi này, dùng thủ đoạn mạnh mẽ để quản lý, mới ổn định được thế cực. Năm ngoái gặp hạn hán, huyện Nam Bình cũng khô hạn, sản lượng lương thực giảm nghiêm trọng, Kết quả bí thư Lâm phát hiện ra, vậy mà bên dưới vẫn báo lên rất nhiều sản lượng.
Khi đó ông ấy đích thân đi xuống thăm một vòng, trở về còn cưỡng chế ngăn chặn loại hành vi này. Tuy rằng lương thực giao lên huyện Nam Bình ít, nhưng tốt xấu gì dân chúng ở bên dưới vẫn có thể ăn thêm nhiều lương thực một ít. Cho dù không thể ăn no, thì cũng không cần phải gặm vỏ cây.
Chủ tịch Nhậm nghĩ đến tình hình nhìn thấy vào hôm nay, trên mặt cười đáp: “Cũng được, tuy rằng vẫn giống như trước đây, vẫn là không được ăn no, nhưng trạng thái tinh thần của mọi người đều tốt lắm. Bây giờ đều khó khăn cả, mọi người chỉ cần có tinh thần tốt, thì có thể chống đỡ qua được. Lúc trước chúng ta khó khăn như vậy, không phải cũng dựa vào niềm tin mà chống đỡ qua hay sao? Nhưng mà, ở phương diện này, vẫn là công xã Bắc Hà làm việc tốt, dùng tấm lòng chân chính. Hôm nay tôi xem tình hình ở đấy, quả thực không tệ.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận