Trở Lại Thập Niên 60 Tôi Bị Hệ Thống Hố

Chương 401 - Tự tin




Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
Giám đốc Điền không cách nào để phản bác. Ông ta hút thuốc trầm mặc không nói. Thật ra dựa theo góc độ của ông ta mà nói, đương nhiên cũng hy vọng đồ được bán ở tỉnh cũng được bán ở huyện. Như thế thì cửa hàng bách hóa của ông ta mới càng ngày càng tốt. Nếu như Tô Mạn đại biểu cho người của xưởng gia dụng tỉnh, thì ông ta tuyệt đối sẽ không nói thêm câu nào mà đồng ý ngay. Nhưng rốt cuộc lại là huyện Nam Bình. Trong lòng ông ta cảm thấy chút không ổn.
Tô Mạn nói: “Chúng tôi quyết định thế này cũng chỉ là nghĩ đến sự tiện lợi trong mua sắm của người dân mà thôi. Cũng tránh để trong tay bọn họ có tiền có phiếu nhưng lên đến tỉnh không mua được đồ. Tất cả đều vì nghĩ cho sự tiện lợi của nhân dân. Nếu giám đốc Điền cảm thấy huyện Từ Đông không cần thì chúng tôi cũng không cưỡng cầu. Dẫu sao cửa hàng bách hóa ở huyện Nam Bình chúng tôi cũng có mấy sản phẩm này, đến lúc đó tôi chỉ cần cửa hàng bách hóa trên tỉnh giúp tôi quảng cáo qua, tôi tin người dân ở các huyện gần đây sẽ rất có hứng thú. So với lên tỉnh vẫn tiện hơn. Hơn nữa, tôi cũng đã nói chuyện xong với những huyện thành khác, người dân ở Từ Đông đến huyện khác cũng tiện.”
Giám đốc Điền vừa nghe xong, đâu bình tĩnh được nữa, người dân huyện mình đến huyện khác mua đồ nội thất, mặt mũi của ông ta biết giấu vào đâu.
Thấy Tô Mạn không định nói nữa, ông ta đành lên tiếng.
“Chuyện này chúng ta phải thương lượng tỉ mỉ chút. Mỗi tháng có thể cung ứng bao nhiêu, giá tiền giống với tỉnh sao, còn nữa tôi nghe nói, các cô còn có cái dịch vụ bảo hành gì đấy có phải giống nhau không.”
Ba người trẻ tuổi nhất thời kích động căng mắt nhìn Tô Mạn. Tô Mạn lại không có biểu hiện gì: “Giống như tỉnh. Còn tiện hơn so với tỉnh.”
Giám đốc Điền dập tắt điếu thuốc: “Vậy xưởng các cô đưa một lô hàng tới trước đi, thử xem thế nào, nếu như không bán được thì đưa về trả cho các cô,”
Tô Mạn cười nói: “Không bán được đương nhiên phải mang về, chúng tôi lại mang qua tỉnh bán, bên tỉnh vẫn luôn thiếu hàng đấy.”
Giám đốc Điền: “…”
Chỉ là hợp tác với cửa hàng bách hóa trên huyện, mọi phương diện đều tiện hơn.
Tô Mạn không cần lập nhà kho ở đây, mỗi tuần bổ sung hàng hóa một lần là được rồi. Dù sao sức mua ở thị huyện chắc chắn sẽ không kinh người như ở tỉnh.
Sau khi ký kết hợp đồng hợp tác xong, Tô Mạn đưa những người khác về Nam Bình.
Đi ra cửa hàng bách hóa, Tô Mạn dặn dò: “Nhìn thấy hết rồi đó, bàn chuyện kinh doanh nhất định phải có tự tin. Không được khiến người ta cảm thấy chúng ta là người đến cửa cầu người khác. Hợp tác ổn định nhất là hai bên cùng có lợi. Nếu như không có lợi cho bọn họ, dù cho bạn có đi cầu xin cứu giúp thì người ta sẽ không đồng ý một cách hồ đồ đâu. Đồ gia dụng của huyện Nam Bình chúng ta bán chạy ở tỉnh, đó chính là sự tự tin của chúng ta. Đi ra ngoài, đó cũng là sức mạnh của chúng ta. Điều mà mọi người cần làm được không phải là để bọn họ cảm thấy chúng ta chiếm được nhiều lợi ích, mà là để bọn họ biết, hợp tác với chúng ta thì bọn họ cũng có lợi ích. Không hợp tác với bọn họ, thì là tổn thất của bọn họ.”
Ba người trẻ tuổi vội vã gật đầu. Lúc này bọn họ vô cùng khâm phục Tô Mạn. Vừa nãy còn lo lắng vì giám đốc Điền kia không đồng ý, chẳng ngờ tình thế xoay chuyển.
Trợ lý của cô Đinh Linh tò mò hỏi: “Xưởng trưởng Tô, sao chị biết được giám đốc Điền sẽ đồng ý. Ban nãy ông ấy còn từ chối mà.”
“Vậy nên đến một nơi, chị mới bảo mọi người đi tìm hiểu tình hình ở nơi này trước, chúng ta đến huyện Từ Đông này, có phải không thấy xưởng đồ gia dụng nào? Không có xưởng gia dụng nên có thể thấy rõ người dân ở đây thiếu đồ này. Nếu như người dân biết có thể mua đồ gia dụng ở quanh đây thì bọn họ sẽ đi về nơi đó. Em đừng thấy bình thường cửa hàng bách hóa này đứng đầu, nhưng nếu như có một ngày thật sự không có ai mua đồ nữa, lợi ích ít, lãnh đạo bên trên sẽ không vừa lòng. Vậy nên đối với người của bộ phận bán hàng, tin tức là điều quan trọng nhất, mọi người nhất định phải chú ý điểm này.”
Tại sao ở thời đại này hợp tác xã và cửa hàng quốc danh lại đứng đầu, đó đều là vì bọn họ không lo lắng về chuyện bán đồ, tất cả là do thiếu nguồn cung ứng, cung không đáp ứng được cầu mà thôi. Nhưng nếu người dân đi đến huyện khác mua đồ gia dụng sau đó tiện mua ở đó mấy món đồ vừa ý bản thân, vậy thì cơ hội đến cửa hàng bách hóa Từ Đông ít lại. Thậm chí sẽ để cho người ta một cảm giác, cảm thấy đồ ở cửa hàng bách hóa Từ Đông không nhiều, muốn mua thì phải đến cửa hàng ở huyện khác mua.

Bạn cần đăng nhập để bình luận