Trở Lại Thập Niên 60 Tôi Bị Hệ Thống Hố

Chương 335 - Giác ngộ




Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
Ngay cả chị gái của Tô Mạn là Tô Thu Nguyệt cũng chạy tới bên công xã với vẻ kích động, tới tìm Tô Mạn hỏi thăm tin tức.
Tô Thu Nguyệt và Tô Mạn có rất ít cơ hội gặp nhau. Cô ta có hơi sợ cô em gái này của mình. Mỗi lần gặp đều sợ bị hỏi thành tích, cho nên cho dù cách gần, cũng không dám tới tìm Tô Mạn. Mà cô ta vì đuổi kịp thành tích, bình thường cũng không về nhà, mà ở trong ký túc xá vất vả ôn tập, cho nên ngay cả nhà cũng không về. Lần này nếu không phải vì quá kích động cũng sẽ không dám tới tìm Tô Mạn.
“Em gái, tin tức này là thật sao, sắp tuyển nhiều người như vậy à?”
Tô Mạn rót một ít nước sôi cho cô ta, nghiêm túc đáp: “Chị, trước đừng vui mừng quá sớm, em tính toán giúp chị, hiện tại thống kê số người có thể tham gia sát hạch sẽ không ít hơn ba trăm người đâu.”
Tô Thu Nguyệt: “… Nhiều người như vậy sao?”
Tô Mạn gật đầu: “Bởi vì chúng ta không giới hạn thời gian, cho nên cho dù là học sinh đã tốt nghiệp được vài năm, đều có thể tới tham gia kỳ thi. Có cơ hội, chẳng ai lại đi từ bỏ, chị nói có phải không?”
Tô Thu Nguyệt gật đầu tán đồng, nếu như có cơ hội, đương nhiên phải thi rồi. Dù sao không thi đỗ cũng không mất gì.
Tô Mạn đáp: “Cho nên chị, tuy rằng chị là học sinh khóa này, nhưng dưới loại tình hình này cũng không thể quá tự tin được, vẫn phải chăm chỉ ôn tập. Phạm vi nội dung thi cử, mọi người đều biết rồi đấy.”
“Chị biết rồi, nói là kiểm tra kiến thức căn bản từ tiểu học đến trung học phổ thông. Nhưng tiểu học thì có gì khó đâu?” Tô Thu Nguyệt vẫn còn rất tự tin, cảm thấy một học sinh cấp ba như mình, dạy kiến thức tiểu học vẫn rất đơn giản. Vào kỳ nghỉ đông lần trước, cô ta ở nhà dạy cháu trai và cháu gái trong nhà học vỡ lòng, cho nên cũng ôn tập qua sách giáo khoa lớp một tiểu học.
Tô Mạn thuận tay cầm một tờ giấy tới, ra một câu hỏi toán học cấp tiểu học và một đề bài ngữ văn lên trên. Câu hỏi bậc tiểu học là đề toán lớp năm, ngữ văn thì lại là điền vào chỗ trống.
Tô Thu Nguyệt cầm lên nhìn, lập tức há hốc mồm.
Cô ta là một học sinh cấp ba, vậy mà lại không là được.
“Chị, đừng coi thường bất cứ kiến thức căn bản gì hết. Cũng có người chưa học vững kiến thức tiểu học, đừng nghĩ quá nhiều, trở về chăm chỉ ôn tập, dùng thành tích để nói chuyện.”
Tô Thu Nguyệt nghĩ đến những bạn cùng lớp, cùng phòng đầy tự tin đó của mình, chợt rùng mình một cái, cảm thấy các bạn học của mình hình như đều vui mừng hơi sớm quá rồi. Cô ta cũng biết em gái nhà mình là một người thiết diện vô tư, muốn tìm cô đi cửa sau là chuyện không có khả năng, nên định trở về với vẻ ủ rũ, nhanh chóng gặm nhấm sách giáo khoa.
“Chị, chị đợi chút, những quyển sách giáo khoa này chị cầm đi đi, hy vọng nó có chút hỗ trợ đối với chị.” Tô Mạn lôi một chồng sách dưới gầm bàn qua, đều là cô mượn của Đinh Mẫn ở bên hội phụ nữ: “Biết chị ở trường học bận rộn, chắc chắn không tiện mượn sách, nên em nhờ người lấy cho chị đấy.”
Nhìn thấy chồng sách này, mũi của Tô Thu Nguyệt lập tức chua xót, cô ta luôn cho rằng em gái là một người không nói chuyện tình cảm, luôn ép buộc cô ta đi học, bắt lấy điểm yếu của cô ta để uy hiếp cô ta, còn không cho cô ta đi cửa sau. Nhưng không ngờ em gái lại quan tâm cô ta như vậy, còn nhớ giúp cô ta mượn sách.
“Em gái, em thật tốt.”
Tô Mạn cười đáp: “Em đương nhiên cũng mong chị có tương lai, học hành cho tốt. Em không thể cho chị lợi ích gì, nhưng em cũng có thể đảm bảo với chị, những người khác cũng không có khả năng có được lợi ích. Chị sẽ cạnh tranh với những người khác dưới môi trường công bằng. Đợi chị thi đỗ làm giáo viên, đó cũng là thật sự dựa vào thực lực của mình để cạnh tranh được.”
Ngay khi Tô Thu Nguyệt đang từ từ cảm động đến chảy nước mắt, Tô Mạn lại lôi một cái đèn pin và mấy ngọn nến ra cho cô ta: “Vẫn phải cố hết sức đọc sách vào ban ngày, đừng làm hại mắt.”
“Em gái, trước đây chị thật sự đã hiểu lầm em rồi. Em thật tốt với chị quá.” Giọng nói cảm động của Tô Thu Nguyệt có hơi nghẹn ngào, còn không nhịn được mà ôm Tô Mạn một cái.
Tô Mạn cười, vỗ nhẹ vào lưng cô ta: “Được rồi, mau đi tranh thủ thời gian đọc sách đi.”
“Ừm.” Tô Thu Nguyệt lau nước mắt, cầm sách rời đi với đôi mắt đỏ hoe.

Bạn cần đăng nhập để bình luận