Trở Lại Thập Niên 60 Tôi Bị Hệ Thống Hố

Chương 468 - Hỏi ngược




Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
Chuyện này Tô Mạn cũng có thể làm cho huyện không thể nói gì được, dẫu sao thì bây giờ rất nhiều xưởng quốc doanh đều làm như vậy cả, nhà kho trống đều cho bên ngoài thuê. Thu nhập quy về quyền sở hữu của xưởng. Điều này cũng bảo đảm được lợi ích của doanh nghiệp quốc doanh.
Cái này còn gọi là lợi dụng chỗ trống ư?
Hai người nhất thời im lặng, xưởng trưởng Chu với xưởng trưởng Cao đều có chút khó chịu trong lòng, sao lúc trước họ không nghĩ đến chuyện này chứ. Họ chỉ nghĩ đến mảnh đất nhỏ bé đó của họ, chưa từng nghĩ đến sẽ chơi một chiêu như vậy.
Nếu mà Tiểu Tô làm thành công rồi, sau này xưởng gia dụng lại có thêm một con gà mẹ đẻ trứng nữa.
Hai người không hẹn mà cùng nhau xoa tay, lòng nghĩ rằng đợi sau khi rời khỏi xưởng gia dụng, họ cũng sẽ đi lấy đất.
Cũng xây nhà kho.
Tô Mạn không cần đoán cũng biết tâm tư nhỏ của họ rồi: “Những mảnh đất tốt nhất, cháu đã lấy về trong tay rồi. Những nơi có diện tích lớn nhất và cũng cách bến tàu gần nhất. Hai chú nói xem, nếu như xây lên, nhà kho của những người khác có phải trở thành đồ trang trí không? Dù sao thì bến tàu của chúng ta cũng không lớn như thế. Lượng hàng hóa vận chuyển cũng không nhiều như thế.”
“…”
Ngọn lửa nhỏ nhoi trong lòng hai người lập tức tắt ngấm. Họ trơ mắt nhìn Tô Mạn.
Xưởng trưởng Chu nói: “Tiểu Tô à, chú tin là hôm nay cháu gọi bọn chú đến, nhất định không phải chỉ vì nói cho bọn chú biết cái tin này.”
Xưởng trưởng Cao nói: “Cái đó còn phải nói sao, Tiểu Tô với chúng ta là người quen lâu năm rồi, có đúng không?”
Tô Mạn cười đáp: “Hôm nay cháu gọi hai chú đến, đương nhiên là có lợi cùng chia rồi. Nhớ lại lúc đầu chúng cháu xây dựng xưởng gia dụng, xưởng của hai chú giúp đỡ chúng cháu mà không màng tư lợi, cháu vẫn luôn ghi nhớ chuyện này trong lòng đấy. Có việc gì có lợi thì cháu đương nhiên cũng không thể quên hai chú được, nếu không thì làm sao xứng đáng với quan hệ tốt như thế này của ba xưởng chúng ta?”
“Tôi biết ngay mà, con người Tiểu Tô thành thật.” Xưởng trưởng Chu vui chết đi mất, mặt mày hớn hở nói: “Tiểu Tô, cháu nói xem, chuyện này chúng ta phải làm như thế nào?”
Tô Mạn nghiêm túc đáp: “Đương nhiên là có tiền thì bỏ tiền ra, có sức thì bỏ sức ra. Mọi người tập trung lực lượng, làm tốt chuyện này. Có canh thì cùng nhau uống, có thịt thì cùng nhau ăn.”
Xưởng trưởng Cao cảm thấy bản thân mình hiểu lầm Tô Mạn rồi, chuyện tốt như vậy, cho dù muốn họ bỏ tiền bỏ sức ra, thì đó cũng là việc họ nên làm.
Người khác muốn có cơ hội này thì chưa chắc có được đấy.
Hơn nữa xây dựng nhà xưởng cũng cần chi phí không bao nhiêu, nhân công cũng không cần bao nhiêu. Tốn tiền nhất là gạch ngói, mà trong xưởng bọn họ cũng đã có sẵn, đến lúc đó xây nhà xưởng, đương nhiên là tính theo giá thành, cũng không tốn bao nhiêu chi phí.
Xưởng trưởng Chu hỏi Tô Mạn, cái này phải bỏ tiền bỏ sức ra như thế nào. Bàn bạc trước, bàn xong rồi thì quay về dễ chuẩn bị hơn. Không phải đầu xuân là bắt đầu vận hành rồi sao, chúng ta phải khởi công đấy. Mặc dù thời tiết lạnh rồi, nhưng chúng ta cứ đào móng trước, thế không phải cũng có thể xây một chút sao?
Tô Mạn nói: “Xây nhà kho này cần tiền với đất. Đất thì cháu đã đưa ra rồi. Còn về tiền, thì do hai chú bỏ ra.”
“……”
Phòng họp bỗng nhiên im ắng hẳn.
Xưởng trưởng Cao với xưởng trưởng Chu lại đưa mắt nhìn nhau, tâm trạng có chút phức tạp. Tiểu Tô thế này rõ ràng là không tốn một đồng nào đấy. Mảnh đất đó là của nhà nước đấy, bị cô chiếm mất rồi. Bây giờ lấy ra ghép vào cho đủ, còn bên này hai người họ phải bỏ tiền thật ra.
Xưởng trưởng Cao lòng thầm nghĩ rằng lúc nãy mình không nên kết luận sớm như thế.
Xưởng trưởng Chu có gì nói nấy: “Tiểu Tô, đất với tiền, không thể tính như vậy được.”
“Thế cháu cũng bỏ tiền ra, nhưng mà chúng cháu phải chiếm được nhiều hơn. Nếu không thì cháu lại vừa chuẩn bị đất, vừa đưa ra chủ ý… Cho dù cháu đồng ý, đồng chí trong xưởng chúng cháu cũng sẽ có ý kiến với cháu, nói cháu nghĩ đến quyền lợi của người ngoài mà không nghĩ đến quyền lợi người nhà, tự xưởng mình có thể xây dựng lên, mà phải nhường cho những xưởng khác. Mọi người đều là người lãnh đạo cả, cũng biết không thể làm theo ý mình được. Chúng ta phải dân chủ, phải thuyết phục quần chúng. Nếu cháu làm như vậy, xưởng trưởng như cháu sau này còn có uy tín gì nữa? Một xưởng trưởng không mang lại lợi ích cho xưởng, mà còn dâng lợi ích ra bên ngoài, họ có thể hài lòng với cháu được không?”

Bạn cần đăng nhập để bình luận