Trở Lại Thập Niên 60 Tôi Bị Hệ Thống Hố

Chương 270 - Thình thịch




Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
Thôi Hướng Bắc vô cùng buồn ngủ, đi ra từ bên trong ký túc xá.
Bình thường anh không ở ký túc xá, bởi vì không yên đám lợn trong đại đội, mỗi ngày đều trở về, dù muộn cỡ nào cũng phải đi xem. Dù sao trước khi lợn bị bệnh đều có dấu hiệu từ trước, nếu như kịp thời phát hiện thì còn dễ xử lý. Nếu để muộn thì cả đám đều xong đời.
Chỉ với đầu óc của Tô Nhị Trụ, anh thật sự lo lắng.
Bởi vì nhiệm vụ nung gạch nặng nề, buổi sáng trời còn chưa sáng anh đã lại đây. Nên cũng khiến anh không ngủ đủ giấc. Bận bịu kiểm tra xong thì ở trong ký túc xá một lát.
Một chàng trai vốn còn rất hăng hái, bây giờ cũng có vẻ hơi gầy yếu.
Lại đừng nói, vừa gầy xuống, còn thêm một tí cảm giác thư sinh yếu ớt. Ngay cả nhân viên văn phòng và thư ký mới tới cũng không nhịn được mà nhìn anh nhiều hơn mấy lần. Vừa nhìn còn đỏ mặt.
Chờ khi anh đến phòng làm việc báo cáo, kế toán Từ còn chủ động cầm bình nước ấm, rót nước ấm cho anh. Thôi Hướng Bắc cầm cái cốc bên cạnh: “Không cần, trong cốc của tôi có nước lạnh, tôi thích uống lạnh. Đúng rồi, sổ sách hôm nay chưa làm kìa, đợi lát nữa chủ nhiệm Tô sẽ đến xem. Cô nhanh lên, đừng chậm trễ chuyện này.” Giọng điệu còn thật sự nghiêm túc, không lưu tình chút nào.
Kế toán Từ: “… Tôi lập tức làm.” Gì mà thư sinh yếu ớt, hoàn toàn gạt người.
Chờ Thôi Hướng Bắc uống hết nước, lúc đi kiểm tra công tác, thì nhìn thấy Tô Đại Trụ đang uống nước, trên mặt còn cười ngây ngô với anh.
Thôi Hướng Bắc há mồm muốn nói vài câu, chuyển đề tài câu chuyện nói: “Đồng chí Đại Trụ, uống nước à.”
Tô Đại Trụ cười hì hì nói: “Tôi đã thấy rồi.”
Thôi Hướng Bắc tò mò hỏi: “Anh thấy cái gì ?”
“Kế toán Từ người ta rót nước cho cậu, cậu còn không cảm kích. Nhân viên chỉ đạo Thôi, tôi nói với cậu này, cậu như vậy không được. Đồng chí nữ rót nước cho cậu, cậu phải nhận.”
Đây thật sự là anh trai của chủ nhiệm Tiểu Tô hả? Sao nói chuyện khiến người ta nghe không hiểu nổi.
Vẻ mặt Thôi Hướng Bắc không hiểu ra sao cả nhìn anh ta: “Tôi không thích uống nước ấm, tôi thích uống lạnh. Tôi cũng không phải không có tay không có chân, cần người ta rót nước sao. Có thời gian còn không bằng làm tốt công việc của mình.”
Tô Đại Trụ cười càng thêm ngây ngốc, trong lòng vui vẻ. Cảm thấy rốt cục tìm được một người ngốc hơn anh ta. Anh ta cảm thấy đầu óc mình không tốt, nhưng dù sao lúc trước khi anh và vợ làm người yêu, còn biết lấy lòng người ta. Nhưng nhân viên chỉ đạo Thôi này, đồng chí nữ người ta bày tỏ yêu mến, vậy mà anh không đáp lại.
Nếu thằng ngốc này ở trong đội, vậy chắc chắn phải độc thân.
Anh ta kiêu ngạo giáo dục Thôi Hướng Bắc nói: “Nhân viên chỉ đạo Thôi, cậu như vậy sẽ không tìm được đối tượng đâu.”
“…” Sao cái này lại nhắc tới đối tượng? Thôi Hướng Bắc lập tức đỏ bừng mặt: “Cái gì, cái gì mà đối tượng hay không đối tượng. Tôi đã bận muốn chết đây, làm sao có thời giờ nghĩ cái này.”
Vẻ mặt Tô Đại Trụ tôi hiểu mà nói: “Người trẻ tuổi chính là da mặt mỏng.” Nói xong buông cốc nước đi làm việc.
Thôi Hướng Bắc: “…Cái gì cái gì hả, nói gì mà đối tượng chứ… Nhàm chán!” Trong đầu anh đột nhiên hiện ra khuôn mặt của Tô Mạn, lập tức mặt càng nóng.
Tim anh lập tức lỡ nhịp, mình nghĩ tới chủ nhiệm nhỏ làm gì?!

Mới sớm Tô Mạn đã đến công xã, đầu tiên là đi về phía lò gạch, chuẩn bị mang hai viên gạch tới cho bí thư Lâm xem thử, thuận tiện chào hàng.
Tốt xấu gì trước đây cũng là người làm kinh doanh, bây giờ có sản phẩm tốt, cô có thói quen cả ngày mang theo sản phẩm của mình trên người, có thể chào hàng với người ta ở bất cứ nơi nào, tại bất cứ đâu, cho dù chỉ là một viên gạch.
Đến lò gạch, cô đi tìm Thôi Hướng Bắc đang làm việc với công nhân, muốn kêu anh chọn ra hai viên gạch tốt.
Thôi Hướng Bắc đang chắp tay sau lưng đi khắp nơi kiểm tra, khi anh nói chuyện, công nhân ở bên cạnh đều nghe rất cẩn thận, điều này khiến anh thoạt nhìn có chút cảm giác nhiệt huyết dâng trào, sức mạnh dồi dào.
Tư thế đẹp trai này chỉ duy trì đến sau khi Tô Mạn bước tới: “Chỉ đạo viên Thôi, làm phiền anh giúp tôi chọn hai viên gạch tốt, hôm nay tôi phải tới huyện một chuyến.”
Cả người Thôi Hướng Bắc nhất thời cứng ngắc, quay cái cổ cứng đờ lại nhìn Tô Mạn: “... À, được, cô đợi đó.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận