Trở Lại Thập Niên 60 Tôi Bị Hệ Thống Hố

Chương 374 - Thuyên chuyển




Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
Bí thư Lâm nhịn không được mà bật cười, nói: “Số nợ này cũng phải có năng lực mới vay được đấy.” Nếu như là người khác đi mượn, những xưởng này chưa chắc sẽ cho mượn đâu đấy.
Biết Tô Mạn có năng lực, bí thư Lâm cũng không cần lo lắng nữa. Bây giờ xưởng này là do một tay Tô Mạn xây dựng nên, hoàn toàn không có việc gì ở huyện. Thế thì cứ để mình Tô Mạn toàn quyền quản lý thôi. Ông ấy dứt khoát nói với Tô Mạn: “Sau này xưởng này phải làm như thế nào, tự cháu ra quyết định, không cần báo cáo công việc với chú nữa, chú chỉ đợi đến lúc xưởng trở thành xưởng lớn trăm người, đến tham quan thôi.”
Tô Mạn chính là có ý này, cô chính là muốn toàn quyền quản lý xưởng gia dụng này, không muốn bên trên có người cứ nhìn chằm chằm vào. Huyện không giống như Bắc Hà, bí thư Trình đó là lãnh đạo lâu năm, thân quen hơn. Nhưng bí thư Lâm vẫn còn xa cách, cho nên từ ban đầu cô không đi tìm huyện để nhờ giúp, một là không muốn nợ ân tình, hai là cũng muốn để bí thư Lâm nhìn thấy năng lực của cô, có thể ủy quyền cho cô, như thế cô mới có thể mạnh tay làm việc.
Cô nghiêm túc nói: “Thế thì cháu bảo đảm, ngày này nhất định sẽ không còn xa.”
Sau khi rời khỏi phòng làm việc của bí thư Lâm, Tô Mạn còn đến hội liên hiệp phụ nữ một chuyến.
Không biết ngẫu nhiên hay cố tình, cô đụng mặt chủ tiệm Tiết rồi. Chủ nhiệm Tiết nhìn thấy cô thì mặt sầm lại cực kì.
Tô Mạn cười với bà ta, rồi đi thẳng đến phòng làm việc của chủ tịch Nhậm.
Cô đến hội phụ nữ bên này là để nhờ chủ nhiệm Nhậm sắp xếp một chủ nhiệm hội phụ nữ cho xưởng gia dụng.
Đừng thấy bây giờ xưởng gia dụng chỉ có hai nữ đồng chí, nhưng điều cần có thì cũng phải có, đúng không? Dẫu sao thì cô cũng xuất thân từ hội phụ nữ, thế nào cũng phải thể hiện ra được sự ủng hộ đối với công việc của hội phụ nữ. Quan trọng là sau khi sắp xếp người xong, bên cô sẽ có thêm một người có thể làm việc. Hơn nữa còn là người quen thuộc với các bộ phận trong huyện.
Quả nhiên chủ tịch Nhậm rất ủng hộ công việc của cô, trực tiếp đồng ý sắp xếp cho Tô Mạn một đồng chí của hội phụ nữ qua đó làm chủ nhiệm. Biết quan hệ của Tô Mạn với Ngô Tiểu Hội tốt, bà ấy còn đặc biệt hỏi ý nguyện của Ngô Tiểu Hội.
Vừa nghe thấy đến xưởng gia dụng làm chủ nhiệm, Ngô Tiểu Hội lập tức đồng ý ngay.
Mặc dù làm một cán sự trong hội phụ nữ cũng rất tốt, nhưng lại không có những ngày tháng được ra mặt. Hơn nữa bên trên còn rất nhiều lãnh đạo quản lý, làm gì tốt bằng làm chủ nhiệm hội phụ nữ ở xưởng chứ.
Hơn nữa lãnh đạo cấp trên còn là Tô Mạn, sau này cuộc sống nhất định sẽ khá hơn nhiều.

Sau khi xưởng gia dụng ổn định, Tô Mạn lập tức chuẩn bị kinh doanh rồi.
Cũng không thể cứ dựa vào chút kinh doanh bên Bắc Hà được. Bắc Hà bên kia còn hy vọng vào cô nữa đấy.
Tô Mạn suy nghĩ một hồi, lần này cũng không đến tỉnh thành nữa, cứ chuẩn bị làm việc ở huyện. Huyện vẫn luôn đang xây dựng nhà ở cho nhân viên, nhiều ngôi nhà cấp dưới vẫn chưa được hoàn thiện đấy.
Tô Mạn trực tiếp đến những xưởng này kéo mối làm ăn.
Nhà cửa xây xong rồi, có phải cần mua đồ gia dụng rồi không? Vẫn chưa xây xong, thế thì càng phải bắt đầu lên kế hoạch được rồi, đợi nhà cửa xây xong, trực tiếp chuyển đồ gia dụng vào, hơn nữa mua theo xưởng sẽ có ưu đãi đấy.
Đừng nói là không thích đồ gia dụng của huyện chúng tôi, đồ gia dụng trước kia của Bắc Hà đều kéo đến tỉnh thành bán cả đấy. Nhân viên người ta còn tranh giành nhau mua nữa.
Chưa kể, hiệu ứng người nổi tiếng này rất có hiệu quả. Đối với công nhân trong huyện mà nói, các công nhân trong các xưởng lớn ở tỉnh lỵ chính là những danh nhân của giai cấp công nhân.
Vừa nghe thấy người trong tỉnh đều dùng đồ gia dụng bên này, mọi người lập tức cảm thấy hứng thú.
Đương nhiên, công nhân trong huyện không giàu hơn công nhân trong tỉnh lỵ được. Phần lớn các gia đình trong tỉnh thành đều là gia đình có thu nhập kép. Lương bên huyện này không cao bằng bên kia, đơn vị công tác cũng ít hơn. Trước kia, sau khi xây dựng nhà cửa xong, đã tiêu gần hết tiền tiết kiệm, làm gì còn tiền nữa.
Lãnh đạo trong xưởng nói với Tô Mạn: “Chúng tôi cũng muốn mua, nhưng không có tiền. Xưởng trưởng Tô, cô cũng biết đấy, chúng tôi xây nhà đều là tiền các công nhân tự bỏ ra, tiêu hết sạch rồi.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận