Trở Lại Thập Niên 60 Tôi Bị Hệ Thống Hố

Chương 726 - Tranh luận 2




Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
Thôi Vệ Quốc có hơi tức giận: “Quyết sách của quốc gia đương nhiên là phải đồng ý rồi, người lãnh đạo dẫn dắt chúng ta đi ra xã hội xã, thành lập quốc gia mới, mới có thời kỳ hòa bình như bây giờ. Vì sao quốc gia bồi dưỡng sinh viên, chú nói cho cháu biết, quốc gia bồi dưỡng sinh viên, đưa sinh viên ra nước ngoài du học, đó là vì học tập tri thức kỹ thuật tiên tiến. Lúc trước khi chú đánh giặc, kẻ địch đều là đại pháo súng máy, chúng ta là súng trường Tiểu Mễ Gia, đánh một trận ấy, cháu có biết hy sinh bao nhiêu người không? Đó đều là vì phục vụ quên mình mà ra! Sau khi xây dựng đất nước, quốc gia chúng ta ngay cả cái loại như công nghiệp nặng cũng không có, không ra ngoài học kỹ thuật, quốc gia nói tới phát triển thế nào, nói tới vượt qua ra sao?”
Cố Thành, Tôn Cầm, Lý Thục Hoa: “…” Thì ra ông Thôi cũng biết nói chuyện.
Tô Mạn nói: “Vậy bồi dưỡng một phần là được rồi, làm gì phải bồi dưỡng nhiều như vậy?”
Thôi Vệ Quốc nhẫn nhịn không trợn trắng mắt: “Đồng chí nhỏ cháu đó mãi không hiểu vậy, cháu cho là một nhân tài dễ bồi dưỡng thế sao? Trong một ngàn người cũng không nhất định có thể đào tạo ra một nhân tài bậc cao đâu.”
Tô Mạn cũng bừng tỉnh đại ngộ gật đầu: “Thì ra là thế, khó trách quốc gia tốn nhiều sức lực bồi dưỡng sinh viên như vậy. Khó trách chú sẽ để Thôi Hướng Bắc học đại học, thì ra là đang vì quốc gia bồi dưỡng nhân tài ưu tú.”
Thôi Hướng Bắc: “…”
Thôi Vệ Quốc: “…”
Cố Thành không nhịn được mà nở nụ cười. Đã nói Tiểu Tô sẽ không vô duyên vô cớ nói những lời không theo lẽ thường này mà.
Thôi Vệ Quốc nghe ra được, đồng chí nữ này đang thay Thôi Hướng Bắc nói chuyện. Ông bỗng nghiêm mặt lại. “Chú không đồng ý nó đi học đại học, chú muốn cho nó tham gia quân ngũ. Học đại học cũng không nhất định có thể trở thành nhân tài ưu tú, nhưng tư chất của nó như vậy, đi bộ đội, thì chắc chắn là binh lính ưu tú.”
Lý Thục Hoa mất hứng kêu: “Ông Thôi!”
Thôi Hướng Bắc bình tĩnh nói: “Cha dựa vào cái gì nói con không thể trở thành nhân tài ưu tú.”
Thôi Vệ Quốc nhìn anh nói: “Tôi nói cho anh biết, anh có thể trở thành nhân tài ưu tú hay không tôi không biết, nhưng lúc trước ông đây tay nắm tay dạy anh bắn súng, là đào tạo anh thành quân nhân. Anh tuyệt đối có thể làm một binh lính vĩ đại! Sinh viên rất nhiều người đều có thể đi học, nhưng anh làm con em quân nhân, anh sinh ở bộ đội, nuôi ở bộ đội. Nên gánh vác trách nhiệm bảo vệ quốc gia của mình.”
Lý Thục Hoa nói: “Ông Thôi, hôm nay Tiểu Tô ở đây, đừng nói đến những cái này.”
Thôi Vệ Quốc nói: “Cũng không phải người ngoài, vì sao không thể nói?”
Tô Mạn không vui, trong lòng cô rất kính trọng lão cách mạng như chú Thôi, nhưng lão cách mạng cũng không thể ức hiếp người yêu của cô. Ở trước mặt đã bắt nạt như vậy, lúc không biết còn không biết bắt nạt thế nào. Không quan tâm là lão cách mạng hay là cha già, thì đều phải nói lý lẽ cho rõ ràng, không thể ức hiếp người trẻ tuổi.
“Chú, lời này của chú là của người làm quân nhân nói, hay là của người làm cha Thôi Hướng Bắc nói?”
“Có khác nhau sao?”
Tô Mạn nghiêm túc nói: “Đương nhiên là có khác nhau, nếu là của người làm quân nhân nói, vậy cháu phải nói chú không đủ yêu nước, nếu bảo là lời nói của một người làm cha như chú, vậy cháu phải nói chú không thương con của chú.”
Thôi Vệ Quốc lại cứng đầu: “Sao chú lại không yêu nước, không thương con chú.” Vì đất nước và con cái, ngay cả mạng sống ông cũng có thể không cần!
Lý Thục Hoa tức chết rồi. Tên này còn cãi vã với con dâu tương lai. Tôn Cầm cũng muốn khuyên nhủ, bị Cố Thành kéo lại. Lúc này khuyên không được, hai người này cũng không dễ nói chuyện.
Tô Mạn nói: “Bây giờ đều là người trong nhà chúng ta, chú Cố và dì Tôn, cháu cũng không thấy như người ngoài, cháu có gì nói đó. Cháu lại muốn hỏi chú Thôi, chú đã yêu nước, chú cũng biết đất nước bồi dưỡng nhân tài bậc cao là khó khăn cỡ nào. Vậy sao chứ cứ không nỡ tốn tâm tư bồi dưỡng con trai chú thành nhân tài bậc cao mà quốc gia cần? Quốc gia đều biết không phải mỗi một sinh viên đều có thể trở thành nhân tài bậc cao, nhưng vẫn như cũ thắt chặt lưng quần dẫn dắt bồi dưỡng, sao chú lại không có quyết tâm này. Chú chính là sợ khó khăn, sợ thua, không dám liều mạng một phen vì quốc gia. Nếu cháu là chú, cháu cứ gắt gao ép Thôi Hướng Bắc học hành, không học cũng phải học cho cháu, hơn nữa phải học giỏi, học cao độ hướng tới nhà khoa học, nếu không học, cháu sẽ không nhận đứa con như anh nữa! Anh ăn cơm bộ đội mà lớn lên, dựa vào cái gì lại không thể liều mạng vì bộ đội một phen, tạo ra đại pháo tạo ra súng máy? !”
Thôi Vệ Quốc: “Chú đây là…” Vì sao chưa từng nghĩ tới vậy?

Bạn cần đăng nhập để bình luận