Trở Lại Thập Niên 60 Tôi Bị Hệ Thống Hố

Chương 711 - Đã lâu không gặp




Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
Tô Mạn nói: “Cháu cũng không biết, hai chú cứ nghỉ ngơi trước đi, không cần lo lắng đâu.”
Bí thư Cao với huyện trưởng Triệu thở phào nhẹ nhõm. Ở đây là chính quyền tỉnh, cấp bậc cách họ quá nhiều rồi, bọn họ đúng là không làm được chuyện gì cả.
Vì thế sau khi đưa mắt nhìn Tô Mạn bước vào văn phòng rồi thì hai người cũng ra ngoài sân hít thở không khí.
Tô Mạn bước vào văn phòng, thì nhìn thấy bí thư Hải và phó tỉnh trưởng Cố đang ngồi đối diện nói chuyện với nhau. Có thể thấy là chuyện chính họ đã bàn xong rồi. Cô nghĩ thầm, họ bàn xong rồi còn đến tìm cô, không phải đã biết gì rồi chứ, biện pháp bảo mật của cô cũng làm rất tốt đấy.
Cô cười mỉm, nói: “Cháu chào phó tỉnh trưởng Cố và bí thư Hải.”
“Đồng chí Tô Mạn, lâu ngày không gặp.” Phó tỉnh trưởng Cố nói: “Nếu như lần này không phải xưởng gia dụng tỉnh thành bên này gây chuyện thì hôm nay chúng ta cũng không cần gặp mặt rồi.”
Tô Mạn nói: “Phải đấy, chuyện này rất đột ngột. Bọn cháu nhận được điện thoại thì lập tức đến tỉnh thành ngay. Phó tỉnh trưởng Cố, lần này lại gây thêm phiền phức cho chú rồi.”
Phó tỉnh trưởng Cố gật đầu: “Quả thực có chút phiền phức, đây là chuyện cắt thịt từ trên người của người khác.”
Tô Mạn nói một cách chân thành: “Phó tỉnh trưởng Cố, mặc dù chuyện lần này làm cho xưởng gia dụng tỉnh thành đau buồn, nhưng mà đối với ngành đồ gia dụng của Hồ Giang mà nói là một khởi đầu mới. Sau này dưới sự giúp đỡ của chúng ta, nâng cao hiệu quả và lợi ích, mở rộng quy mô tuyển dụng, đem lại nhiều vị trí làm việc hơn cho tỉnh thành. Sau này chúng ta tập trung lực lượng làm việc lớn, cùng nhau phát triển ngành đồ gia dụng, tập trung sức lực vào một chỗ, để cho xưởng gia dụng Hồ Giang phát triển lớn mạnh, để cho các công nhân sống cuộc sống càng ngày càng tốt hơn, để đồ gia dụng của Hồ Giang đứng nhất toàn quốc.”
Phó tỉnh trưởng Cố nói: “Cháu rất biết suy nghĩ, cũng rất có chủ ý. Nhưng mà đồng chí Tô Mạn, nhất định phải chú ý đến phương pháp làm việc. Không thể vì một cái mục tiêu mà từ bỏ những thứ khác.”
Tô Mạn nghe ra được, phó tỉnh trưởng Cố như vậy là cảm thấy cách làm của cô không tốt. Cho nên lãnh đạo người ta đây là đoán được trong này có bút tích của cô rồi.
Có thể trong lòng lãnh đạo, cách làm của cô là sai, không được quang minh.
Lúc này nên làm như thế nào đây, đương nhiên là cúi đầu khiêm tốn nhận sự dạy bảo: “Cháu hiểu rồi, cháu nhớ kĩ rồi. Sau này cháu nhất định sẽ không phạm phải lỗi sai như thế này nữa.”
Tại sao Cố Thành lại biết chứ, thật ra ông ta cũng tự suy đoán. Số lần ông ta với Tô Mạn gặp mặt nhau không nhiều, nhưng mà từ cách tư duy của cô thì có thể biết được cô là một người rất thông minh. Mỗi một việc mà người thông minh làm, nhất định là không thể nhìn với góc độ bình thường được. Mấy chuyện nhặt bánh có sẵn như thế này chắc chắn không phải là tác phong của họ, bình thường họ sẽ đều chủ động đi giành.
Thật ra cũng không trách Tô Mạn, dù sao thì xét về đại cục mà nói, Tô Mạn làm chuyện này cũng là điều đúng. Xưởng gia dụng tỉnh thành cũng không chịu phải tổn thất gì. Nhưng mà ông ta có chút kỳ vọng đối với Tô Mạn, hi vọng sau này cô có thể đi được trên con đường lớn, cho nên không muốn trong quá trình trưởng thành của cô có thói quen đi sai đường.
Nghe thấy Tô Mạn nhận sai, ông ta nghĩ, có thông minh hơn nữa cũng là nữ đồng chí trẻ tuổi, nhắc nhở một chút là được rồi.
“Được rồi, đợi bên các cháu bỏ phiếu xong, bên tỉnh sẽ trao đổi với thành phố lần nữa.”
Tô Mạn nghe thấy, trong lòng vui mừng, nhưng mà đồng thời cũng tỉnh ngộ rồi. Bản thân cô lần này quả thực có chút đắc ý rồi, quá sốt ruột rồi, nên quanh co thêm một chút.
Cũng may mà con người phó tỉnh trưởng Cố này cũng tốt, nếu không thì lần này không chừng hỏng việc rồi.
……
Xưởng gia dụng tỉnh thành bên này, các công nhân vừa tan làm thì đi họp theo thông báo của lãnh đạo.
Vừa nghe thấy tin mở cuộc họp thì mọi người đã biết nhất định là vì chuyện phân xưởng rồi.
Sau khi biết tin tức này, mọi người đều vui mừng vội vội vàng vàng đến khu đất trống bên nhà ăn trong xưởng. Chỗ đó có không gian lớn, bình thường mở cuộc họp lớn đều tổ chức ở bên đó.
Đối với chuyện này, mọi người đều rất tích cực, đến cũng rất nhanh. Rất nhanh sân bãi đã đứng đầy người rồi.
Xưởng trưởng Tôn nhìn dáng vẻ tích cực này của họ, sắc mặt có chút khó coi rồi. Lúc trước chưa bao giờ thấy họ chạy đến nhanh như vậy.
Lại nhìn dáng vẻ mong chờ của những công nhân đó, quả thực là không thể nhìn nổi được nữa.

Bạn cần đăng nhập để bình luận