Trở Lại Thập Niên 60 Tôi Bị Hệ Thống Hố

Chương 372 - Chúc mừng




Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
Vào khu nhà tập thể, những người khác sống trong khu nhà tập thể nhìn thấy mặt mày ông ta hồng hào, bèn hỏi: “Ông Trần, trúng tuyển rồi à?”
Trần Minh Hoa cười gật đầu: “Trúng tuyển rồi! Cảm ơn mọi người đã chăm sóc cho tôi những năm qua, đợi tôi nhận lương, tôi sẽ mời mọi người ăn một bữa.”
Nghe thấy Trần Minh Hoa nói vậy, mọi người vừa vui mừng, vừa ngưỡng mộ. Những người sống trong khu nhà tập thể, cơ bản đều có điều kiện không được tốt. Người có điều kiện tốt thì đều đến ở trong nhà cửa đơn vị rồi.
Trước kia điều kiện của Trần Minh Hoa là kém nhất, bây giờ một bước trở thành công nhân chính thức rồi, sau này sẽ nhận được lương đấy. Không chừng sau này đơn vị sẽ còn xây nhà cửa, chia nhà cửa nữa đấy.
Những ngày tháng sắp tới, xem ra có vẻ sắp tốt lên rồi.
Có người nói muốn giới thiệu đối tượng cho ông ta.
“Không gấp, không gấp, bây giờ tôi một lòng muốn làm tốt công việc, báo đáp xưởng.” Về đến phòng, ông ta dọn dẹp những mô hình đồ gia dụng mà mình làm trong những năm qua ra.
Mấy năm nay ông ta cũng không ở không, vẫn luôn suy nghĩ cải tiến đồ gia dụng. Thiết kế rất nhiều kiểu dáng. Lúc trước còn chuẩn bị giữ lại cho đồ đệ của mình, bây giờ cuối cùng cũng có thể dùng tới rồi. Bây giờ nhà xưởng vừa mới xây dựng nên, và chỉ tuyển ít người như vậy, chứng tỏ tình hình trong xưởng cũng không được lạc quan lắm, ông ta muốn giúp đỡ xưởng phát triển lên.
Sau khi tuyển dụng xong nhân sự, Tô Mạn lập tức bắt đầu vào dọn dẹp nhà xưởng. Nhà xưởng vẫn bị bỏ hoang một vùng, Tô Mạn đặc biệt giữ lại, đợi sau khi tuyển công nhân xong sẽ cùng nhau dọn dẹp.
Ngày đầu tiên đi làm, tất cả công nhân đều mang một nụ cười nhiệt tình đến địa chỉ nhà máy theo như thông báo, khi nhìn thấy cỏ dại mọc đầy trong nhà xưởng, ai ai cũng phải ngỡ ngàng.
Lại nhìn sang xưởng trưởng Tô đang mở cổng: “Xưởng trưởng Tô, là chỗ này?”
“Chính là chỗ này, đây chính là nhà xưởng mà huyện phê duyệt cho chúng ta. Ở đây rất rộng rãi, sau này xưởng chúng ta mở rộng, cũng có đủ đất đai.”
“Nhưng, nhưng mà ở đây……”
Tô Mạn mở cửa ra, dẫn mọi người đi vào trong đó.
“Tôi biết có thể mọi người sẽ cảm thấy ở đây rất hoang vu, không giống với xưởng trong tưởng tượng của mọi người. Nhưng trên thực tế, mọi nhà xưởng đều là một mớ lộn xộn khi mới trong bước đầu xây dựng. Sở dĩ có thể phát triển được đến ngày hôm nay, đó đều là nhờ công sức lao động, mồ hôi công sức của những công nhân thế hệ trước xây dựng nên. Hôm nay, chúng ta chính là thế hệ công nhân đầu tiên của xưởng đồ gia dụng này, và chúng ta sẽ dùng mồ hôi công sức của mình để xây dựng xưởng này lên, xây dựng một xưởng đồ gia dụng lớn nhất huyện Nam Bình trong tương lai. Tôi sẽ xây dựng một bức tường lịch sử trong xưởng chúng ta, bên trên sẽ dán ảnh của từng người, nói cho những công nhân vào sau này biết là chúng ta đã xây dựng nên nơi này!”
Các công nhân vốn dĩ có chút thất vọng, nhưng sau khi nghe Tô Mạn nói như vậy thì tưởng tượng đến khung cảnh cái nơi rách nát này được một tay mình xây dựng nên, tất cả công nhân trong tương lai cũng sẽ không thể quên nỗ lực và hi sinh của bọn họ, nghĩ vậy họ lập tức có một cảm giác vinh dự và cảm giác trách nhiệm dâng trào trong lòng họ.
Họ chính là vua trong làng khai hoang, phải xây dựng nơi hoang vu này trở thành một xưởng đồ gia dụng tốt đẹp.
Sau này ảnh của họ còn được dán lên trên đó, để cho tất cả mọi người đều biết đến họ.
Tô Mạn nhân lúc cảm xúc mọi người đang lên, bèn nói: “Trước khi khởi công, chúng ta chụp tấm ảnh chung trước đi, sau này để cho công nhân tương lai biết, ban đầu nhà xưởng này có quang cảnh như thế nào. Nào, mọi người qua đây đứng chụp hình.”
Các công nhân kích động đi về hướng Tô Mạn, xếp hàng ngay ngắn dưới sự sắp xếp của cô.
Thợ chụp hình được Tô Mạn mời đến đang ôm máy ảnh đứng phía trước, chỉ huy những chi tiết để họ chú ý chụp ảnh.
Sau đó đợi mọi người đứng ngay ngắn, thợ chụp hình chụp vài tấm ảnh liên tiếp. Trong máy ảnh, hai hàng công nhân hào hứng đứng cùng với nhau, mang theo nụ cười căng thẳng trên khuôn mặt họ. Đằng sau họ là một nhà xưởng đã mọc rêu, dưới chân thì cỏ dại mọc um tùm.
Chụp hình xong, Tô Mạn nói: “Các đồng chí, chúng ta khởi công thôi. Xem thử sau ngày hôm nay, hãy để nhà xưởng này được đổi mới trong tay chúng ta, tôi sẽ mời thợ chụp hình chụp thêm vài tấm hình cá nhân cho chúng ta. Nhờ thợ chụp hình bắt trọn những khoảnh khắc chúng ta đang làm việc.”
“Khởi công khởi công thôi.” Người học nghề trẻ tuổi lập tức tìm công cụ bắt đầu làm việc.

Bạn cần đăng nhập để bình luận