Trở Lại Thập Niên 60 Tôi Bị Hệ Thống Hố

Chương 471 - Hỏi thăm




Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
Bây giờ quan hệ của bí thư Lâm với huyện trưởng Cao tốt hơn rất nhiều. Hợp tác trong công việc cũng rất tốt, cho nên cũng không có gì không thể nói cả.
Nhưng mà chuyện này bản thân ông ấy thật sự không được rõ lắm.
Lúc trước chỉ biết là cho đất bên xưởng gia dụng kia thôi.
Sau đó xưởng nung gạch với xưởng quần áo tham gia vào bằng cách nào thì ông ấy thật sự không biết.
Đối với chuyện này thì ông ấy cũng không nhúng tay vào, dẫu sao thì cũng là chuyện của đơn vị, nếu những lãnh đạo huyện như họ quản quá nhiều, rất dễ khiến lãnh đạo của đơn vị bên kia làm việc không tiện lợi. Ảnh hưởng đến quyết sách quản lý xưởng của những lãnh đạo này.
Nhưng mà huyện trưởng Cao đến hỏi rồi, bí thư Lâm cũng không thể không nể mặt được, nên gọi cuộc điện thoại cho Tô Mạn, hỏi tình hình này.
Tô Mạn đương nhiên sẽ không nói chuyện chuẩn bị lợi dụng nhà kho để kiếm tiền, nếu không lần sau bí thư Lâm sẽ nói cô không phục vụ cho việc chính. Không chuyên tâm xây dựng xưởng gia dụng cho tốt, còn đến bến tàu làm nhà kho gì.
Không chừng đến lúc đó còn phải mở cuộc họp huyện ủy, lấy mất mảnh đất béo bở đó của cô.
Cô kiếm đại một lý do, nói xưởng quần áo với xưởng nung gạch sau này lượng hàng vận chuyển sẽ rất nhiều, cũng phải cất giữ hàng tạm thời. Mặc dù gạch ngói này có thể cất giữ ngoài trời, nhưng vì để gạch có độ bóng đẹp thì tốt hơn hết không nên phơi nắng gió. Sau đó ba đơn vị vì muốn tiết kiệm chi phí nên đã hợp tác cùng nhau xây nhà kho.
Tô Mạn nói như vậy với bí thư Lâm.
Bí thư Lâm lại chuyển những lời này lại cho huyện trưởng Cao.
Huyện trưởng Cao cảm khái nói: “Ông Lâm, vẫn là mắt nhìn của ông tốt. Ông xem những đơn vị có quan hệ tốt với ông, đoàn kết biết bao. Xây cái nhà kho cũng cùng nhau xây. Người bên dưới đoàn kết thì không sợ không làm nên việc. Mắt nhìn chọn người của ông, tốt hơn tôi. Lúc trước, xưởng trưởng Trần của xưởng vải bông và vải lanh là do tôi đề bạt lên, tôi nhớ còn được đề bạt cùng lần với Tiểu Tô. Bây giờ Tiểu Tô đã làm ra được thành tích rồi. Còn Tiểu Trần kia thì hay rồi, tiêu sạch tiền vốn của xưởng vải bông và vải lanh để mua một loạt máy móc về, kết quả là công nhân không biết sử dụng, điều này ảnh hưởng nghiêm trọng đến công việc sản xuất.”
Nói đến những người của mình, bây giờ huyện trưởng Cao càng ngày càng bất lực.
Bí thư Lâm nói: “Giày vò thì cứ giày vò đi, chỉ cần không gây ra chuyện lớn gì là được. Người cấp dưới sẵn lòng bị giày vò thì chứng tỏ họ đều đang nỗ lực làm việc, không lơ là công việc của mình. Ông xem không phải trước kia tôi cũng xây một xưởng thực phẩm trong huyện sao, người tôi chọn cũng không ổn, lâu như vậy rồi vẫn là cái xưởng nhỏ hơn bốn mươi người. Phát đạt được một khoảng thời gian đó, về sau cũng không còn hiệu quả nữa. Ông lại nhìn sang Tiểu Tô, từ lúc không có một ai, đến bây giờ là một hai trăm người rồi, đó không phải do bị giày vò mà có được sao?”
Huyện trưởng Cao thở dài, cảm thấy những lời này cũng để tự an ủi ông ta mà thôi. Thực tế thì vẫn là ông ta không có kỹ năng gì trong việc tuyển chọn người.
Bởi vì chuyện này, lúc huyện trưởng Cao trả lời những đơn vị như xưởng vải bông và vải lanh, xưởng thuốc lá thì không kìm được mà dạy dỗ họ: “Đừng cứ lúc nào cũng nhìn chằm chằm vào những đơn vị khác, hãy nghĩ thêm làm sao để phát triển xưởng mà quản lý. Sau này không phải chuyện liên quan đến phát triển xưởng mình thì đừng đến hỏi tôi. Tôi cũng không phải người lo chuyện bao đồng.”
“…”
Cơn sóng gió nhỏ trong khi xây dựng nhà kho thì cũng xem như là ứng phó được. Tô Mạn dặn dò xưởng trưởng Cao với xưởng trưởng Chu nhất định phải giữ bí mật tuyệt đối. Không được nói chúng ta xây dựng nhà kho là để kiếm lời. Nhất định phải để sau khi đưa vào sử dụng, khiến người ta cảm thấy chúng ta như vậy là dùng không hết, nên mới lợi dụng chỗ trống.
Nếu không thì cứ đợi dâng tặng nhà kho đã xây dựng xong ra ngoài.
Xưởng trưởng Chu và xưởng trưởng Cao đương nhiên là không vui rồi. Nếu như thật sự dâng tặng ra ngoài, xưởng gia dụng sẽ không tổn thất gì cả, còn bên này mình móc tiền ra, không phải mất trắng sao?
Hai người bảo đảm không nói lời nào. Ngay cả đến bến tàu bên kia cũng đến ít hơn trước kia.
Diện tích xây dựng nhà xưởng dù sao cũng khá lớn, may mà thuê nhiều người. Cho nên vào trận tuyết đầu tiên của năm 1961, nền móng đã được đào xong. Thậm chí đã lấp đá làm tốt nền móng rồi. Chỉ chuẩn bị đắp gạch lên trên thôi.
……

Bạn cần đăng nhập để bình luận