Trở Lại Thập Niên 60 Tôi Bị Hệ Thống Hố

Chương 717 - Cùng đón tết




Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
Trên nền tuyết trắng xóa, Tô Mạn quấn khăn quàng cổ và đứng trước cửa xưởng gia dụng, mỉm cười nói với các công nhân: “Từ nay trở đi, phân xưởng tỉnh thành chính thức được thành lập. Kể từ hôm nay, mọi người đều là anh chị em với nhau, xưởng chính và phân xưởng cùng chung một nhà.”
Công nhân ở bên dưới vỗ tay nhiệt liệt.
Trên mặt họ đều là nụ cười chân thành thật lòng, còn các lãnh đạo xưởng thì trải qua hơn một tháng xoa dịu, cuối cùng họ đã chấp nhận hiện thực, đồng thời trong một tháng qua, họ cảm nhận được sự thay đổi trong xưởng nên tán thành xưởng gia dụng Nam Bình. Lúc này đây, người nào người nấy đều vui vẻ.
Công tác chuyển giao hồ sơ chính thức cũng cực kỳ thuận lợi, chỉ trong vòng một tuần, tất cả công tác chuyển giao đã hoàn thành.
Khi nhìn thấy nhiều giấy tờ hồ sơ như vậy, Tô Mạn cũng cảm thấy may mắn vì mình đã hợp nhất xưởng gia dụng tỉnh thành.
Trừ việc không có thủ đoạn cạnh tranh, xưởng gia dụng tỉnh thành có nền tảng tốt về mọi mặt. Đối với cơ sở vật tư, người ta có xe vận chuyển riêng cho xưởng; tuy đã sử dụng vài năm, hơn nữa xe này còn có mặt trước khi xây dựng nhà xưởng, nhưng nó thật sự thuộc về nhà xưởng, không giống loại xe mà nhóm Tô Mạn thuê.
Mặt khác, xưởng gia dụng tỉnh thành có rất nhiều con đường mua gỗ. Dù sao họ đã sản xuất những thứ này nhiều năm, tất nhiên nắm hết những con đường mua được vật liệu gỗ tốt nhất. Về phần cuối cùng bại bởi vật liệu gỗ Nam Bình, chỉ đơn giản là do Nam Bình vượt qua bộ phim quảng cáo kia mà đánh bại.
Trừ chuyện này ra, trong xưởng có rất nhiều công nhân cũ, năm xưa họ còn là công nhân nhà xưởng thuộc chế độ cũ, tay nghề cực kỳ giỏi, hơn nữa còn làm liều như Trần Minh Hoa. Khác với Trần Minh Hoa là họ đã ở trong xưởng thời gian dài, chịu ảnh hưởng bởi hình thức kiên cố trong xưởng nên dẫn tới việc bọn họ thiết kế mặt ngoài vô cùng bền chắc.
Đây là bảo vật cả đấy.
Tô Mạn không khỏi xúc động bùi ngùi, cô cảm thấy hiện giờ mình thật sự khá giống một tên cướp bắt cóc cướp gia sản của người khác.
Cô càng thêm khách sáo với xưởng trưởng Tôn: “Xưởng trưởng Tôn, những công nhân lớn tuổi về hưu ấy, tôi cũng không thể để họ nhàn rỗi ở nhà. Tôi chuẩn bị mở trường dạy nghề thợ mộc ở tỉnh thành, về sau đặc biệt để họ bồi dưỡng người tài giỏi cho xưởng của chúng ta, tay nghề của họ cũng không bị phí hoài.”
Xưởng trưởng Tôn vừa nghe thấy kế hoạch của cô, ông ta ngạc nhiên nói: “Xưởng của chúng ta dùng nhiều người vậy sao?”
Tô Mạn nói: “Đương nhiên dùng chứ, đất nước chúng ta lớn như vậy, sớm muộn sản xuất cũng phải dùng đến. Tôi nói rồi, sau này Hồ Giang của chúng ta chắc chắn là khu vực xuất khẩu đồ gia dụng lớn nhất nước.”
Xưởng trưởng Tôn cảm thấy thảo nào Nam Bình có thể được như ngày hôm nay, xưởng trưởng này đúng là có quyết tâm vĩ đại. Hẳn là chỉ khi có lý tưởng lớn và sự tự tin như vậy mới khiến một nhà xưởng trở nên bừng bừng sức sống.
Cảm xúc của ông ta cũng bị cuốn theo, ông ta cười nói: “Được, xưởng trưởng Tô có mục tiêu này, dù tôi đã lớn tuổi cũng phải thi đua một phen. Thừa dịp chưa về hưu, tôi cũng muốn đóng góp chút sức lực cho ngành sản xuất đồ gia dụng của tỉnh Hồ Giang chúng ta.”

Lượng tiêu thụ đồ gia dụng trong dịp Tết Nguyên Đán nhiều hơn trước vài lần.
Cuối năm được mùa, trong tay người dân có tiền, đương nhiên sẽ muốn mua sắm. Cuối năm người ta kết hôn nhiều, hơn nữa các kiểu gia dụng mới cũng nhằm để phục vụ cho một số ít nhu cầu trong dịp cuối năm, cộng thêm tuyên truyền câu chuyện về lão Trần, đương nhiên là dậy sóng một phen.
Lúc này đây, ngay cả phân xưởng Tỉnh thành gấp rút làm đồ gia dụng mà cũng không đủ bán.
Xưởng trưởng Tôn nhìn lượng tiêu thụ như vậy, coi như thật sự tin lời Tô Mạn nói. Đất nước lớn như thế, làm bao nhiêu cũng chẳng lo bán không hết. Chỉ cần khiến người dân tán thành thì không lo không bán được hàng.
Xưởng trưởng Tôn càng thêm tin vào tương lai của xưởng gia dụng.
Cái Tết bận bịu đã qua, bộ phận sản xuất trong xưởng còn đang gấp rút đẩy nhanh tiến độ của các đơn hàng đã đặt trước, trái lại xưởng trưởng như Tô Mạn lại tạm thời nhàn nhã. Thấy trường bên này được nghỉ, cô bèn gọi điện đến trường bên kia.
Quả nhiên không tìm được người.
Vài ngày sau, Thôi Hướng Bắc mới gọi lại.
“Mấy hôm trước anh bận quá, vài ngày nữa được nghỉ, anh có thể đến Nam Bình thăm em.” Thôi Hướng Bắc cười nói ở đầu dây bên kia.
Tô Mạn nói: “Anh không về nhà à?”
“Ừm, năm nay không về.” Chưa lập nên thành tích, về nhà cũng chỉ ồn ào không thoải mái.
Tô Mạn cũng không khuyên nhủ: “Vậy anh đến Nam Bình ăn Tết đi, cha mẹ em cứ nhắc anh đấy.”
Thôi Hướng Bắc mừng rỡ: “Được, anh nghỉ phép rồi sẽ qua.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận