Trở Lại Thập Niên 60 Tôi Bị Hệ Thống Hố

Chương 406 - Ngờ ngợ




Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
“Em gái con thật sự làm xưởng trưởng của nơi này sao? Nhà xưởng ở huyện khác hẳn nhỉ, trông cũng dễ nhìn hơn nhà xưởng ở công xã chúng ta.”
Tô Thu Nguyệt đáp: “Mẹ, không phải nhà xưởng ở công xã đó cũng là em gái làm ra hay sao?”
“...”
Ba người nhìn một lúc, bác trai bảo vệ trông cửa lớn chắp tay sau lưng, đi tới: “Các bác tìm ai?”
Bác trai này nhìn Lý Xuân Hoa còn thấy có hơi quen mắt, rồi chỉ vào bà: “Ôi, có phải bà là...”
Lý Xuân Hoa có chút ngạc nhiên vì không ngờ còn được người nhận ra, thế nào lại được người nhận ra chứ? Ôi trời, người nổi tiếng quá đúng là không thuận tiện. Đi đến đâu cũng có thể gặp được người nhận ra mình. Trong lòng bà nghĩ như vậy, nhưng ngoài mặt lại kiêu ngạo: “Đúng, không sai, tôi chính là người diễn thím Hoa đây, không ngờ còn có thể được bác nhận ra như thế.”
“Ôi trời, hóa là bác sao, tôi nói sao lại quen mắt thế chứ. Đúng đúng đúng, tôi nhớ ra rồi, tôi đã từng xem bác diễn, diễn hay lắm, không hề kém đoàn văn công ở bộ đội tí nào. Trước đây tôi làm lính, đã từng xem tiết mục của đoàn văn công.”
Điều này cũng khiến Lý Xuân Hoa vui như hoa nở, cười híp cả mắt: “Ha ha ha, tôi cũng không tốt như vậy đâu.”
Tô Thiết Sơn vẫn luôn đứng sau bà, thấy ông bác liên tục nhìn vợ mình như vậy, lập tức nổi giận, đứng ra trước mặt, nói: “Chúng tôi tới tìm người, chúng tôi qua đây tìm xưởng trưởng Tô của xưởng các ông.”
Ông bác canh cửa cảm thấy người này rất không lịch sự, đang nói chuyện yên lành cơ mà, sao lại ngắt lời người ta chứ.
Ông ta hỏi: “Các người tìm xưởng trưởng Tô làm gì?”
“Đó là con gái tôi, con gái ruột.” Lý Xuân Hoa kiêu ngạo đáp, cảm thấy mình vô cùng có thể diện trước mặt người hâm mộ của mình.
Quả nhiên, ông bác này vừa nghe thế lập tức trừng to mắt nhìn. Ông ta lại nhìn kỹ Tô Thiết Sơn, Lý Xuân Hoa, và cả Tô Thu Nguyệt một chút, cuối cùng xác nhận, xưởng trưởng Tô thật sự là con gái của bọn họ: “Tôi nói sao lại quen mắt thế, xưởng trưởng Tô lớn lên giống mẹ. Tôi vừa trông thấy cứ cảm thấy bà vô cùng quen mắt nhưng không lập tức nhớ ra được.”
Lý Xuân Hoa: “...”
Đây là có ý gì, có ý gì hả?
Tô Thu Nguyệt ở bên cạnh kiềm chế không bật cười, trong lòng thì nghĩ em gái tìm được ông bác này ở đâu ra vậy.
Sau khi thả người vào trong, một bảo vệ có tuổi tác trẻ hơn một chút dẫn bọn họ tới bên văn phòng. Đây cũng là do Tô Mạn sắp xếp, cho người vào trong xưởng, nhất định phải có người dẫn đường, tránh cho người lạ chạy lung tung, còn có thể ngăn cản một vài người đục nước béo cò, trà trộn vào đây gây rối.
Tô Mạn ở văn phòng nghe thấy người nhà mình tới, lập tức đi ra xem. Vừa ra cửa đã nhìn thấy là cha mẹ và chị gái mình.
Lý Xuân Hoa chạy tới ôm con gái nhà mình với vẻ kích động: “Ôi trời, gầy rồi, gầy đi nhiều rồi.”
Tô Mạn thầm nghĩ mỗi ngày mình đều ăn ngon uống ngon, vì để không khiến người nhìn ra, cô còn tốn sức kiểm soát cân nặng của mình. Chỉ có thể nói không béo chứ chắc chắn không gầy.
Bảo vệ đưa người vào cửa hỏi: “Xưởng trưởng Tô, mấy vị đồng chí này nói là người nhà của cô.”
“Đúng, họ là cha mẹ và chị gái của tôi, vất vả cho anh rồi, anh đi làm việc đi.”
Lúc này, bảo vệ cửa mới chạy về vị trí cương vị công tác của mình.
Lý Xuân Hoa nhìn dáng vẻ chỉ huy này của con gái nhà mình, cảm thấy vô cùng có uy phong.
Trước đây khi cô làm xưởng trưởng ở bên công xã, bà cũng chưa từng thấy, dù sao cũng là bà con cùng quê, bà ở nhà khoác lác cũng đủ rồi, bây giờ người ở huyện đều phải nghe lời mà con gái bà nói.
Tô Mạn mời bọn họ vào trong văn phòng, Đinh Linh nhanh chóng đi đun nước đường đỏ cho bọn họ, còn mang táo đỏ được chuẩn bị để chiêu đãi khách ở trong văn phòng đi rửa sạch rồi bưng lên.
Lý Xuân Hoa cười nói: “Cô bé này thật cẩn thận.”
“Đây là trợ lý của con, tên là Đinh Linh, cũng là học sinh tốt nghiệp trung cấp nghề trong huyện. Nếu như chị có chỗ nào không hiểu, có thể hỏi cô ấy.”
Tô Thu Nguyệt lập tức kéo Đinh Linh đi nghe ngóng chuyện trong xưởng.
Tô Thiết Sơn thấy người trẻ tuổi nói chuyện, mình cũng không thể chen miệng vào, định châm cho mình một điếu thuốc, nhưng Tô Mạn vội vàng đưa một nắm táo đỏ cho ông, kêu ông ăn táo: “Cha, xưởng gia dụng chúng con ở đâu cũng là gỗ, để ngăn xảy ra chuyện nên công nhân ở bên bọn con đều bị cấm hút thuốc hết. Cha nhịn một chút, sau này con sẽ gửi mấy bao thuốc hiếu kính cha sau.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận