Trở Lại Thập Niên 60 Tôi Bị Hệ Thống Hố

Chương 438 - Đi học




Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
Rất nhiều lão cán bộ đến đây đều không chịu nổi, nhưng vì tiền đồ sau này nên vẫn phải cắn răng mà học.
Đây là nơi bằng cấp kém thì chịu thiệt. Ở độ tuổi nên đi học thì đi học, ở độ tuổi nên đi làm thì nên đi làm, như thế mới có thể chia đều áp lực, không còn khổ sở như thế nữa.
Độ tuổi của Tô Mạn vừa đúng độ tuổi đi học. Có điều cô chạy nhanh hơn người khác một chút, trước khi lên lớp thì đã làm việc xong rồi.
Có sự sắp xếp của bí thư Lâm, thủ tục nhập học của Tô Mạn rất thuận lợi.
Chủ nhiệm lớp Tô Mạn họ Khâu. Thầy Khâu là một nam đồng chí hơn 50 tuổi, đeo kính, có chút gầy gò. Xem ra là một người hòa nhã.
Ông ấy giới thiệu với Tô Mạn về mấy giáo viên trong lớp.
Lớp bổ túc khác với các lớp trung cấp khác, các lớp trung cấp khác có chuyên ngành, ví dụ như Tô Thu Nguyệt học chuyên ngành kế toán, nên chỉ học những kiến thức liên quan. Mà lớp bổ túc thì học khá là mơ hồ. Phải học một môn nguyên lý kế toán, lý luận tư tưởng, tiếng Nga, còn có môn quản lý quan hệ tổ chức.
Môn học không nhiều, Tô Mạn thở phào nhẹ nhõm, nhưng nghĩ đến việc bản thân phải học tiếng Nga, trong nháy mắt đầu lại đau.
Cô thà học tiếng Anh. Tốt xấu gì trước đây cũng từng học rồi. Bây giờ mối quan hệ với lão đại ca không được tốt như thế nữa, đoán chừng qua thời gian nữa không cần học tiếng Nga, nhưng mà giờ cô vẫn phải học.
Mấy giáo viên dạy các môn đều có tuổi rồi, xem ra là các lão giáo sư.
Còn giáo viên tiếng Nga thì đang lên lớp, vẫn chưa làm quen được.
Thầy Khâu tự mình đưa Tô Mạn đến phòng học.
Từ cửa sổ nhìn vào, một loạt các đồng chí già. Có người tóc đã hoa râm. Người trẻ cũng có, có điều không nhiều.
Thầy giáo dạy tiếng Nga rất trẻ. Ăn mặc chỉnh tề, đầu tóc vuốt keo.
Trong thời đại sự giản dị là phổ biến, khí chất của thầy giáo này tỏ ra là một tiểu tư sản.
Thầy giáo tiếng Nga nhìn thấy thầy chủ nhiệm và Tô Mạn, bèn tạm thời dừng bài giảng lại, đi qua đó.
Thầy Khâu giới thiệu: “Vị này là đồng chí Tô Mạn học sinh được thêm vào lớp.”
Thầy Ôn nhìn Tô Mạn, Tô Mạn cười: “Xin chào thầy Ôn.”
“Chào em.” Thầy Ôn cười ôn hòa: “Vào lớp học trước đã, sau khi tan học thầy sẽ giới thiệu em với bạn học.”
Tô Mạn cầm cặp sách của mình tiến vào phòng học.
Cô vừa đi vào đã cảm thấy rất nhiều ánh mắt chú ý vào mình. Cô cũng không mất bình tĩnh mà thuận tiện nhìn theo những ánh nhìn đó, nở một nụ cười thân thiện coi như là chào hỏi.
Rất nhanh thầy Ôn đã đi vào giảng bài thêm một lần nữa. Tô Mạn thì mở sách của mình ra, thử nghe thầy Ôn giảng bài, có điều vì mất gốc nên nghe chẳng hiểu gì cả…
Sau khi tan học, thầy Ôn gọi Tô Mạn lên bục giảng để giới thiệu với mọi người.
Tô Mạn cười rồi tự giới thiệu một hồi: “Hy vọng sau này có thể cùng nhau học tập, giúp đỡ lẫn nhau, cùng nhau phát triển.”
Các cán bộ bên dưới vì nể mặt nên vỗ tay. Sau đó ánh mắt nhìn Tô Mạn lại càng hiếu kỳ hơn.
Bọn họ đến từ các ban đơn vị khác nhau, bình thường cũng biết có một xưởng trưởng trẻ tuổi như vậy, còn gặp người thật thì đây là lần đầu tiên.
Nhưng mà còn trẻ hơn lời đồn nữa.
Sau khi về chỗ ngồi, Tô Mạn hỏi bạn cùng bàn của mình, ai là lớp trưởng, ai là lớp phó các thứ.
Sau khi biết được lớp trưởng là một cán bộ kỳ cựu ở cục nông nghiệp, cô qua đó nhã nhặn hỏi: “Chào lớp trưởng, xin hỏi ở chỗ anh có sổ ghi thông tin của lớp chúng ta không, tôi muốn sao chép một bản để sau này tiện học hỏi.”
Sổ thông tin để giới thiệu về tình hình học sinh của lớp.
Đồ vật này thường ở trong tay lớp trưởng, tiện để lúc xảy ra vấn đề gì có thể kịp thời tìm được người. Trước đây cũng không có ai cần sao chép. Dẫu sao trên lớn đều là người quen.
Tô Mạn vừa đến, làm quen từng người một thì thiệt quá, thẳng thắn tìm hiểu một lần rồi tính tiếp.
Nghe thấy yêu cầu của Tô Mạn, lớp trưởng không nói nhiều mà đưa ngay cho cô: “Đồng chí nhỏ, cầm lấy đi. Vừa hay ghi luôn thông tin của cô vào. Nhưng cô là đồng chí nhỏ nhất lớp chúng ta, sau này cần giúp đỡ gì thì cứ nói. Mấy người lớn như chúng tôi sẽ giúp cô.”
Tô Mạn cười nói: “Bây giờ tôi đều bị tụt lại ở các phương diện học tập, vậy sau này tôi phải nhờ cậy ở chỗ các anh các chị lớn nhiều rồi.”
Người ngồi bên cạnh nghe vậy thì cười.

Bạn cần đăng nhập để bình luận