Trở Lại Thập Niên 60 Tôi Bị Hệ Thống Hố

Chương 518 - Chuyện sửa đường




Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
Dùng cả một tuần, cuối cùng cô đã hiểu rõ về những con đường ở huyện.
Chỉ là vẫn chưa đủ, Tô Mạn vẫn phải tìm hiểu xem khách hàng lớn của bến tàu, tìm hiểu xem huyện nào cách Nam Bình gần, hơn nữa cần phải vận chuyển nhiều hàng hóa.
Tốt nhất là có tài nguyên khoáng sản cần vận chuyển.
Sau khi lấy được tài liệu, Tô Mạn lập tức đi cùng cục trưởng Cung và huyện trưởng Cao chọn vài nơi để đi công tác.
Đầu tiên là huyện Tiểu Dã.
Huyện Tiểu Dã có quặng sắt, lấy việc luyện gang thép làm chính, vậy nên gọi là huyện Tiểu Dã.
[Dã: từ gốc là 冶, nghĩa tiếng việt là luyện, nấu kim loại.]
Trong huyện có quặng sắt, vậy nên bọn họ còn dựng một xưởng gang thép, chỉ có mỏ quặng và xưởng gang mà có thể nuôi sống nửa huyện. Đây là điều mà Nam Bình ngưỡng mộ khát khao.
Nếu nói về thứ duy nhất mà họ không tốt thì đó là giao thông không thuận lợi. Bị một vùng núi bao vây, núi thì không cao, khá bằng phẳng, nhưng lại ngăn cản giao thông.
Trước đây bọn họ vẫn luôn vận chuyển đến tỉnh thành bằng ô tô. Dù sao bọn họ có tiền, không thiếu mấy đồng phí vận chuyển.
Sau này khi nghe Nam Bình quảng cáo, bọn họ phát hiện ra gần hơn một chút, quan trọng là miễn phí, vậy nên đã đến chỗ Nam Bình.
Bởi vì bọn họ có tiền nên Tô Mạn chọn trúng huyện này.
Sau khi đến huyện Tiểu Dã, Tô Mạn ngưỡng mộ không thôi. Huyện này lớn hơn Nam Bình rất nhiều. Một kiểu đồ lao động màu vàng đất. Không cần nói cũng biết đều là xưởng gang.
Huyện trưởng Cao cũng rất ngưỡng mộ. Lãnh đạo ở nơi này, chỉ cần không phạm sai lầm, trên cơ bản thì chỉ cần ngồi nhìn phát triển.
Dẫu sao xưởng nào cũng có thể sụp đổ, nhưng xưởng gang thì không. Chẳng những sẽ không xảy ra vấn đề, mà còn nhận được sự hỗ trợ đắc lực từ phía nhà nước.
Ông ấy hỏi Tô Mạn: “Tô Mạn, cháu cảm thấy nơi này thế nào?”
Tô Mạn nghiêm túc đáp: “Nhìn dáng vẻ có tiền của bọn họ, tiền sửa đường chắc chắn có thể chi. Huyện trưởng Cao, chúng ta không chọn nhầm nơi đâu.”
Huyện trưởng Cao: “…”
Bởi vì huyện Tiểu Dã sử dụng bến tàu Nam Bình, vậy nên hai bên cũng có qua lại. Lúc huyện trưởng Cao đưa mấy người Tô Mạn đến, nhận được sự đón tiếp nhiệt tình. Còn ở lại huyện người ta ăn bữa cơm. Không phải đầu tuần cũng không phải cuối tuần, vậy mà lại được ăn một bữa có rau có thịt.
Sau khi ăn xong, huyện trưởng của huyện Tiểu Dã mời bọn họ tới phòng làm việc nói chuyện.
Sau khi hai bên nói qua nói lại mấy câu khách sáo, huyện trưởng Cao mới nói: “Hôm nay chúng tôi đến đây tham quan, huyện của các ông phát triển rất tốt. Công nhân xưởng gang thép, khí chất đúng là khác biệt.”
Huyện trưởng Cổ của huyện Tiểu Dã vừa hút thuốc, vừa cười. Khuôn mặt đầy vẻ cao ngạo tự hào.
Huyện trưởng Cao cười đáp: “Có điều, vấn đề giao thông hình như không thuận lợi lắm.”
Huyện trưởng Cổ: “… Cũng không phải là không thuận lợi, con đường từ chỗ chúng tôi đến tỉnh sửa rất ổn rồi. Rất tiện lợi.”
“Nhưng từ chỗ các ông đi đến huyện thành cũng quá xa. Chắc phải sáu tiếng đồng hồ nhỉ, Nam Bình chúng tôi chỉ mất bốn tiếng thôi. Nếu ngồi thuyền thì còn nhanh hơn, thuận theo dòng nước, hai tiếng là đến rồi.”
Huyện trưởng Cổ nghĩ rằng huyện Nam Bình đến để bới lông tìm vết gây chuyện đây mà.
Tô Mạn nói: “Huyện trưởng Cao, thực ra giao thông ở huyện Tiểu Dã cũng không tính là kém, trái lại còn mở rộng ra mọi hướng. Ngoài tỉnh thành, huyện bọn họ phía nam giáp với sông của huyện Đông Hà, phía bắc lại giáp với sông của huyện Nam Bình chúng ta. Khá tốt đấy chứ.”
Huyện trưởng Cổ rất ngạc nhiên nhìn Tô Mạn, không ngờ rằng một phó cục trưởng trẻ tuổi như vậy lại giúp bọn họ nói vài lời.
Quả nhiên là người trẻ, thích nói lời thật lòng, có sao nói vậy.
Cục trưởng Cung gật đầu: “Quả đúng là vậy, có điều hình như đường ở huyện Tiểu Dã, Nam Bình và Đông Hà đều không dễ đi. Tôi nhớ là, bọn họ đến Nam Bình của chúng ta còn cần phải đi đường vòng qua huyện khác. Mất không hai tiếng chậm trễ.”
Vẻ mặt huyện trưởng Cổ trầm xuống, trong lòng thầm nghĩ chậm trễ cái gì, chúng tôi có hầm mỏ! Chúng tôi không sợ đường vòng!
Tô Mạn cười nói: “Đường không dễ đi thì sửa đường là được rồi. Huyện Tiểu Dã giàu như thế, chẳng phải sửa đường dễ lắm sao? Sau này sửa đường xong, bốn phương tám hướng khơi thông, muốn đi đâu thì đi đấy luôn.”
Huyện trưởng Cổ vừa nghe thấy hai chữ sửa đường lập tức thông suốt.
Ông ta nhìn về phía huyện trưởng Cao: “Hôm nay Nam Bình vì chuyện sửa đường mà tới sao?”

Bạn cần đăng nhập để bình luận