Trở Lại Thập Niên 60 Tôi Bị Hệ Thống Hố

Chương 621 - Có nắm chắc không




Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
“Có thể thì có thể, nhưng không biết có bàn được không. Trước kia cũng không có tiền lệ này.”
“Cho nên chúng ta phải khóc than.” Tô Mạn nói: “Không phải chú và bí thư Cao cùng đến phía dưới đội sản xuất tìm hiểu rồi sao, chú cố gắng biểu lộ thật tình một chút. Có thể khóc ra là tốt nhất. Chúng ta phải để lãnh đạo biết, chúng ta làm hết thảy, đều là vì dân chúng. Dù sao ở trong lòng lãnh đạo, Nam Bình có thể không quan trọng, nhưng dân chúng chắc chắn quan trọng.”
Huyện trưởng Triệu: “… Còn phải khóc à.”
“Nếu chú không khóc được, vậy cháu khóc. Nhưng dù sao cháu cũng trẻ tuổi, hiệu quả khóc lóc có thể không tốt bằng chú.”
Huyện trưởng Triệu càng cảm thấy quê hương đồ gia dụng Nam Bình không phải dễ dàng xây dựng lên như vậy, thành quả này không hề dễ lấy được như thế.
“Tiểu Tô à, cháu nói xem chú như vậy có phải hơi không thành thật không?” Huyện trưởng Triệu có chút do dự.
Ông ta cảm thấy đây là lừa gạt lãnh đạo. Trước kia làm thư ký cho người ta nhiều năm, dưỡng thành thói quen chính là nhất định phải thành thật với lãnh đạo.
“Chúng ta đây là biểu lộ chân tình, chẳng lẽ khi chú nhìn những dân chúng đó sống không tốt, trong lòng sẽ không khó chịu sao?”
“Đúng là rất khó chịu.”
“Đúng vậy, cho nên chú như thế là biểu đạt tình cảm chân chính. Huyện trưởng Triệu, chú là người có tinh thần hy sinh, vì dân chúng, nên hãy hy sinh một chút.”
Huyện trưởng Triệu không có lời nào để nói, gật đầu.
Nếu phải làm chuyện này, vậy đương nhiên là phải làm tốt.
Ông ta đột nhiên hỏi: “Tiểu Tô à, bình thường cháu ở trước mặt chú có phải cũng như vậy hay không?”
Tô Mạn: “… Không có, chú chính là lãnh đạo của cháu, chúng ta ăn cơm chung một nồi, sao cháu có thể tính kế với chú chứ. Nếu cháu là người như vậy, mới nãy cháu còn có thể nói chuyện với chú như thế à? Cháu biết rõ chú là lãnh đạo chính trực rất tốt, cháu còn không biểu hiện vĩ đại vinh dự chính trực trước mặt chú sao?”
Huyện trưởng Triệu nghe đến đây, ý của Tô Mạn là xem ông ta như người một nhà, cho nên không giả bộ.
Suy nghĩ như vậy, trong lòng huyện trưởng Triệu thoải mái.
Trước tiên hai người ngồi xe chuyên dụng của huyện vào trong chuyên khu tìm phó cán bộ chuyên trách Lâm.
Khu chính phủ cũng thiết lập ở tỉnh thành bên đây. Trong ngày tuyết lớn xóc nảy mấy tiếng rốt cục tới được chuyện khu bên ấy.
Hai người cũng không mang theo gì cả, cứ đi thẳng đến văn phòng của phó cán bộ chuyên trách Lâm.
Phó cán bộ chuyên trách Lâm đã lâu không gặp Tô Mạn, nhưng thật ra có chú ý đến sự phát triển của Nam Bình bên kia, biết nhà xưởng của Tô Mạn phát triển cũng không tệ lắm. Nhưng có thể là bởi vì cuối năm, cho nên không có động tác lớn gì.
Hơn nữa ông ấy còn nghe ông Cao nói, quan hệ của Tô Mạn và Triệu Quốc Bình mới tới có hơi không được tốt.
Thấy hai người cùng nhau lại đây, hơn nữa có vẻ quan hệ rất tốt, suýt chút nữa không phản ứng lại kịp.
“Chào cán bộ chuyên trách Lâm.” Huyện trưởng Triệu cười dài bắt tay với phó cán bộ chuyên trách Lâm.
Phó cán bộ chuyên trách Lâm cũng cười nói: “Xin chào, đồng chí Quốc Bình. Mời ngồi mời ngồi, đừng khách sáo.” Sau đó lại nhìn Tô Mạn: “Tiểu Tô cũng đến đây à, chúng ta đã lâu không gặp.”
“Đúng vậy, cháu cũng rất nhớ chú, đây này không phải sao, huyện trưởng Triệu nói đến báo cáo công tác, cháu cũng cùng lại đây luôn.”
Phó cán bộ chuyên trách Lâm nở nụ cười, lại nói với huyện trưởng Triệu: “Đồng chí Quốc Bình triển khai công tác ở Nam Bình thế nào?”
Huyện trưởng Triệu nói: “Bởi vì lúc trước có ông để lại cơ sở. Tình hình của Nam Bình cũng không tệ lắm, tôi khai triển công tác cũng đơn giản hơn rất nhiều.”
Phó cán bộ chuyên trách Lâm cười nói: “Vậy cũng phải có mọi người duy trì thật tốt.”
Huyện trưởng Triệu liền thở dài: “Tôi rất xấu hổ, tôi vẫn không mang đến lợi ích thật sự cho Nam Bình. Đây không phải sao, gần đây tôi với Tiểu Tô ấy, thương lượng một ý tưởng. Nên nghĩ tới nghe thử ý kiến của cán bộ chuyên trách Lâm. Dù sao lúc trước ông cũng ở Nam Bình thật lâu, hiểu biết với Nam Bình cũng không giống.”
Phó cán bộ chuyên trách Lâm đã sớm đoán được Tô Mạn đây không có chuyện gì không lên điện Tam Bảo, quả nhiên là thế.
Ông ấy cười nói: “Mọi người nói thử xem.”
Huyện trưởng Triệu nói một lần về kế hoạch quê hương đồ gia dụng Nam Bình cho phó cán bộ chuyên trách Lâm.
Sau khi nghe xong, phó cán bộ chuyên trách Lâm theo bản năng nhíu mày. Dù sao kế hoạch này muốn làm, vẫn có chút khó khăn. Cũng không dễ dàng giống như xây bến tàu: “Chuyện này mọi người nắm chắc nhiều không? Đây cũng không phải là một chặng đường lao động giản đơn, ngay cả xưởng gia dụng trong tỉnh cũng không có suy nghĩ như vậy. Xác định phải đi con đường như thế sao?”

Bạn cần đăng nhập để bình luận