Trở Lại Thập Niên 60 Tôi Bị Hệ Thống Hố

Chương 493 - Gia nhập




Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
“Ông cũng quá khách sáo rồi!” Xưởng trưởng Trần không vui, giọng nói cũng đề cao lên: “Quan hệ của chúng ta cũng không tồi, quan hệ của bí thư Lâm và huyện trưởng Cao tốt như vậy, chúng ta là người phía dưới cũng nên đoàn kết mà, không cần phải khách sáo. Tôi chắc chắn sẽ không nghi ngờ các ông hại tôi đâu, trong lòng tôi rất rõ ràng.”
Xưởng trưởng Chu do dự một hồi, khổ sở nói: “Đây là ông nói đó, đừng đến lúc đó lại mắng tôi.”
“Lão Chu à, chỉ cần ông giúp tôi vượt qua gian nan, tôi sẽ rất biết ơn ông.”
Xưởng trưởng Chu không nói hai lời, lập tức cầm điện thoại lên mời người ăn cơm, mời Tô Mạn và xưởng trưởng Cao.
Xưởng trưởng Trần lập tức bảo rằng ông ta sẽ mời bữa cơm này.
Bốn người đến tiệm cơm quốc doanh gọi vài món, sau đó đưa cho xưởng trưởng Trần xem bản thỏa thuận hợp tác.
Vốn dĩ lò gạch đang nằm dưới chót chuỗi thức ăn lại lật mình bò dậy, hiện giờ là xưởng vải bông và vải lanh.
Theo đám Tô Mạn nói, lúc đầu bọn họ đã hợp tác với nhau, đã quen thuộc nhau rồi. Bây giờ vì trợ giúp xưởng vải bông và lanh bên này mở rộng, tất cả kế hoạch tất cả đã bị rối loạn, cần lấy xưởng vải bông và lanh làm chủ.
Trong trường hợp này, đương nhiên là xưởng vải bông và lanh là phía trao lợi. Không quan tâm là mua sản phẩm của ai trong ba nhà này, đều có thể nhận được ưu đãi của xưởng vải bông và lanh.
Xưởng trưởng Trần: “...”
Xưởng trưởng Chu thấy ông ta do dự bèn thở dài: “Quên đi, ăn cơm ăn cơm thôi. Tôi đã sớm nói qua với lão Trần rồi, quan hệ này không giống, rất dễ gây hiểu lầm. Bữa cơm hôm nay tôi mời, sau này không cần bàn chuyện hợp tác nữa. Lão Trần sẽ tự mình nghĩ cách.”
Xưởng trưởng Cao nói: “Chuyện này cũng thật là đáng tiếc, lò gạch bên tôi hiện giờ còn chuẩn bị tiếp tục tuyển người đó. Hết cách rồi, chất lượng gạch bên tôi rất tốt mà. Sau khi người ta dùng rồi, có danh tiếng tốt, đều tìm đến chúng tôi. Ngay cả lò gạch của chúng tôi cũng có thể phát triển tốt như vậy, nếu là xưởng vải bông và lanh, vậy chắc chắn sẽ tốt hơn.”
Tô Mạn mời bọn họ dùng bữa: “Ăn cơm ăn cơm đi, cháu ăn trước. Không nói những chuyện khác nữa. Đây đều là nguyên tắc tự nguyện. Chúng ta không thể ép buộc xưởng trưởng Trần.”
Xưởng trưởng Trần tự rót cho mình một chén nước đun sôi để nguội: “Được, cứ quyết định như vậy đi, tôi đồng ý!”
Xưởng trưởng Cao, xưởng trưởng Chu và Tô Mạn đều nâng chung trà lên, xưởng trưởng Chu nói: “Đến đến đến, hoan nghênh sự gia nhập của lão Trần, tôi cạn trước một chén. Ông yên tâm, kho hàng kia của ông, tôi nhất định có thể giải quyết. Không nói những cái khác, xưởng may mặc của chúng tôi sẽ đặt trước một lô.”
Tô Mạn nói: “Bọn cháu cũng định đặt một lô, làm một ít đệm và bọc ghế sô pha. Các loại khăn trải bàn này nọ.”
Xưởng trưởng Cao vui vẻ nói: “Lão Trần à, tôi thật sự hoan nghênh ông, lò gạch của bọn tôi cũng sẽ đặt một lô, để làm phần thưởng phát cho nhân viên ngày mồng một tháng năm.”
“Cảm ơn, cảm ơn mọi người.” Xưởng trưởng Trần cảm động muốn chết. Từ bốn phía chả ai thân, đến bây giờ có bạn bè ủng hộ, trong lòng ông ta cảm thấy an tâm rất nhiều. Cảm thấy kiếm được ít lời cũng không sao. Tính là phải tính chuyện sau này.
Chờ sau này thân quen nhau, không phải sẽ lại có người mới đến sao?
Có xưởng trưởng Trần gia nhập, Tam Giác Thiết đã biến thành Tứ Giác Đồng.
Vì để làm lòng xưởng trưởng Trần thoải mái một chút, ba người họ còn để cho xưởng vải bông và vải lanh để hàng bên kho tàu miễn phí trong hai năm. Dù sao cũng là miễn phí, cho ai dùng mà không phải miễn phí?
Cái này lại làm trong lòng xưởng trưởng Trần trưởng càng thêm thoải mái hơn.
Có bạn bè thì khác, làm gì cũng cảm thấy thuận tiện. Khó trách tổ chức phía trên vẫn luôn giáo dục bọn họ phải đoàn kết. Quả nhiên là không sai.
Thế là trong tổ tiêu thụ lại gia nhập thêm một nhân viên của xưởng vải bông và lanh.
Hiệu quả khá là rõ ràng. Đầu tiên họ đưa các đồng chí từ xưởng vải bông và vải lanh đến những khách hàng cũ của ba nhà xưởng họ để quảng bá. Đã có thêm một số đơn đặt hàng.
Đây coi như là cống hiến con đường.
Sau đó nói về chuyện làm ăn ở khu vực mới, lại dẫn bọn họ đi cùng nhau. Xưởng vải bông và lanh bắt đầu phát đạt lên.
Sau khi huyện trưởng Cao biết chuyện này, trong lòng cực kỳ vui vẻ, còn cố ý tìm đến bí thư Lâm nói chuyện phiếm, khen các đồng chí phía dưới có tinh thần đoàn kết cao, rất đoàn kết giúp đỡ nhau.
Trong lòng bí thư Lâm cũng rất vui mừng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận