Trở Lại Thập Niên 60 Tôi Bị Hệ Thống Hố

Chương 681 - Chuyện xưa




Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
“Nhà xưởng của chúng ta ở trong huyện, dưới sự trợ giúp của chuyên khu cùng với trong tỉnh, hiện giờ đã có quy mô cực kỳ không tệ. Nói một câu nổi tiếng cả nước cũng không tính là sai. Nếu không phải chúng ta khuyết thiếu nhân tài, thì xưởng lớn năm nghìn người cũng có thể đạt được.”
Nghe nói như thế, trên mặt mọi người lộ ra nụ cười kiêu ngạo.
Tô Mạn nhìn bọn họ: “Nhưng cũng bởi vì chúng ta phát triển nhanh chóng, cũng có rất nhiều đối thủ cạnh tranh. Lễ quốc khánh ngày một tháng mười tiếp đó, chính là chiến trường của chúng ta. Các đồng chí, có thể tiếp tục bắt lấy được càng nhiều đỉnh núi hơn, phải dựa vào mọi người rồi.
“Nhân viên của bộ phận quản lý đoàn xe đã vào đúng vị trí rồi. Sở quản lý xe chắc chắn dành ra một vị trí cán sự cho con gái lão cán sự, tìm hai người trở về làm công nhân lâm thời, dẫn dắt người mới. Thời gian không đủ thì mượn lái xe từ bên ngoài. Mặt khác mấy ngày nay lại tuyển hai trăm người từ trường học bên kia vào, chuẩn bị sẵn sàng vì hoạt động ngày một tháng mười.”
“Tưởng Hiểu Lượng, bộ tuyên truyền phía dưới bộ tiêu thụ các anh cũng phải hành động đi. Có phương pháp tuyên truyền tốt hay không? Cho dù quay phim, số lượng phim không nên quá nhiều. Tài chính tiêu hao quá lớn.”
Tưởng Hiểu Lượng cười nói: “Lúc trước chúng tôi cũng họp thương lượng rồi, có người đưa ra chú ý, tìm một cây bút tốt, viết một câu chuyện dài đăng nhiều kỳ ở trên báo chí. Nội dung chính của câu chuyện chính là viết về công nhân của xưởng gia dụng Nam Bình chúng ta. Nhưng chúng tôi cũng không quen cây bút nào, nên nghĩ tìm cô báo cáo.”
Tô Mạn nghe đề nghị như thế, ngược lại trước mắt sáng ngời: “Cách này tốt lắm. Đồng chí đưa ra ý kiến này có thể nhận được phần thưởng. Các anh tự đi tìm đồng chí bộ tuyên truyền trong huyện thương lượng đi, nhưng tôi đề nghị, nhân vật chính của câu chuyện có thể ngay từ đầu không có thiên phú, chỉ là một công nhân bình thường, sau đó thêm một vài kỳ ngộ, ví dụ như khi thu dọn di vật của ông nội, chiếm được một quyển ghi chép tay của ông nội. Thì ra ông nội là một thợ mộc già dặn vô cùng nổi tiếng, từ trong bản chép tay, nhân vật chính của câu chuyện này bắt đầu nghịch tập. Dù sao cũng chỉ là một câu chuyện về công nhân bình thường nghịch tập thành thợ mộc bậc thầy. Các cậu tự mình biên soạn đi.”
Xưởng trưởng Tô còn có thể sáng tác truyện… Còn chưa kể, giới thiệu vắn tắt của câu chuyện này rất hấp dẫn người ta. Người thường không có thiên phú gì cả gì bởi vì kỳ ngộ nghịch tập thành bậc thầy, những người thường đó đương nhiên thích đọc.
Tưởng Hiểu Lượng nói: “… Tôi phải tìm hình mẫu gốc. Truyện về công nhân đăng dài kỳ trên báo chí, phải có người thật mới được.”
Tô Mạn nói: “Dễ làm, người này thật sự trải qua cái gì, trừ bản thân người đó cũng không ai biết. Chỉ cần có một ông nội làm thợ mộc là được rồi. Đương nhiên, cũng không nhất định phải là ông nội, viết ông tổ, ông chú đều được, chỉ cần là một người họ hàng, có chút quan hệ với nhà bọn họ. Xưởng trưởng Trần, trong nhà chú có người làm thợ mộc không?”
Trần Minh Hoa ho khan một tiếng: “Có, một ông chú bà con xa của chú, lúc trước chính là ông ấy dẫn dắt chú vào nghề này. Thật ra, lúc trước chú cũng từng trải qua rất khúc chiết ly kỳ.”
Tưởng Hiểu Lượng: “…”
Tô Mạn quyết định: “Vậy lấy xưởng trưởng Trần làm hình mẫu gốc đi. Người thường nghịch tập thành xưởng phó. Đủ hấp dẫn người rồi. Nhanh chóng tìm người viết, giữa tháng chín sẽ phải đăng nhiều kỳ ra ngoài, bảo đảm vào ngày mười một đã tới cao trào của câu chuyện.”

Những năm này mà được vào làm cây bút trong bộ phận tuyên truyền toàn là những người có thực tài, có lối hành văn. Nếu nói thiếu, thì chỉ là thiếu động não thôi.
Bây giờ được Tô Mạn khai thông đầu óc cho, nhóm cây bút trong huyện bắt đầu phát huy trí tưởng tượng. Mấy người cùng tổng hợp, cộng thêm xưởng trưởng Trần cung cấp một số đầu mối tư liệu. Một câu chuyện về người thợ mộc thời đại cũ lội ngược dòng mưu sinh trong xã hội mới bắt đầu được viết lên.
Câu chuyện dựa trên chuyện cũ có thật, xưởng trưởng Trần từng là người học việc ở nhà xưởng xã hội cũ, bản thân vô cùng nỗ lực nhưng thiên phú không cao (xưởng trưởng Trần tự thuật). Sau khi xã hội đổi mới, đồng chí Trần Minh Hoa đã sống rất chật vật vì tay nghề kém, theo như cách nói hiện giờ là lớp người dở dang quá lứa. Cho đến một ngày, ông chú họ phương xa của Trần Minh Hoa mất. Ông chú không con không cái không họ hàng thân thích, lúc trước Trần Minh Hoa từng học nghề chỗ ông ấy, bước chân vào nghề này.

Bạn cần đăng nhập để bình luận