Trở Lại Thập Niên 60 Tôi Bị Hệ Thống Hố

Chương 434 - Châm chọc 1




Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
Bí thư Lâm nhìn cô, nghiêm túc nói: “Cháu đã nghĩ kỹ chưa?”
Tô Mạn gật đầu: “Cháu muốn làm chuyện thực tế, dùng năng lực của cháu, cống hiến nhiều hơn cho sự phát triển của Nam Bình.”
“Lúc đầu sắp xếp cho cháu ở bộ phận tổ chức, chú cũng hy vọng chức vị này đem lại thuận lợi cho cháu. Xem ra bây giờ, cháu không cần nữa rồi. Nếu cháu đã suy nghĩ xong rồi thì cứ sắp xếp vậy đi.”
Tô Mạn cười nói cảm ơn: “Cảm ơn chú vẫn luôn nâng đỡ cháu, sau này cháu nhất định sẽ tiếp tục kiên trì để tạo nên thành tích to lớn hơn.”
Cô đã quyết định rồi, muốn đi con đường chính trị doanh nghiệp nhà nước.
Doanh nghiệp nhà nước ở thời đại này rất có địa vị. Rất nhiều lãnh đạo lớn một bước lên trời cũng vì tạo nên thành tích lớn trong xưởng.
Bởi vì thành tích thực sự ai nấy đều có thể nhìn thấy, không thể làm giả,
Là một nữ đồng chí, vốn dĩ không có đầy đủ ưu thế, quan trọng nhất là tuổi tác của cô còn nhỏ. Ở một nơi bất kỳ khác, độ tuổi chính là điểm bất lợi. Càng đi về phía trước, người khác càng nhìn vào tuổi tác, nhìn vào thời gian tham gia tổ chức. Nếu như hai điều này không đạt mục tiêu, sợ rằng làm nên điều gì xuất sắc cũng sẽ bị chèn ép không cho lên cao hơn.
Tô Mạn biết nếu như muốn đi theo con đường chính phủ, càng đi về phía trước thì càng khó khăn hơn. May mắn gặp được một người lãnh đạo tốt, tự nhiên mọi chuyện sẽ thuận lợi, phát huy được năng lực của bản thân. Nhưng nếu không có may mắn thì phải đau đầu rồi.
Hơn nữa ở trong đơn vị thì không dễ có thành tích gì được.
Ngược lại, làm cán bộ, hoặc là cai trị một phương, quản lý một nơi mà có thành tích. Hoặc là quản lý tốt một xưởng. Quy mô của xưởng càng lớn, vị trí của xưởng trưởng càng cao. Điều này đều là quy định không thay đổi. Chỉ cần bản thân có thành tích thì cấp bậc sẽ tương ứng mà nâng cao.
Dẫu sao với năng lực của cô về kinh tế thì đi con đường đấy vẫn thích hợp hơn.

Bởi vì Tô Mạn tạm thời giữ chức bên chỗ phòng tổ chức, cho nên hồ sơ của cô vẫn luôn ở bên này. Bây giờ nói là từ chức, thật ra cũng chỉ là chuyển hồ sơ từ bên phòng tổ chức đến bên xưởng đồ gia dụng.
Sau khi bí thư Lâm đánh tiếng với trưởng phòng Nghiêm, Tô Mạn lấy đơn điều chuyển công tác đến bộ phận tổ chức làm thủ tục.
Người của bộ phận tổ chức thấy cô đến thì mọi ánh mắt phức tạp nhìn cô.
Bây giờ chuyện xưởng gia dụng nở mày nở mặt, bọn họ đều rõ cả. Trước đây người nhà biết quan hệ giữa Tô Mạn và bọn họ, muốn bảo bọn họ tìm Tô Mạn giúp đỡ. Có điều Tô Mạn căn bản không đến phòng làm việc, vậy nên không có cơ hội. Có lúc trong lòng bọn họ thấy hối hận, trước đó lúc Tô Mạn vừa tới phòng làm việc, đó là thời điểm tốt nhất để tạo mối quan hệ tốt. Nếu như lúc đó có quan hệ tốt thì sau này muốn giúp gì cũng không cần đợi Tô Mạn tới phòng làm việc mà có thể tới luôn chỗ xưởng để tìm người.
Nhưng giờ có hối hận cũng không có tác dụng gì, bây giờ Tô Mạn đã là xưởng trưởng rồi. Hơn nữa tình hình phát triển vẫn tốt. Bọn họ có quan tâm thì người ta cũng coi thường thôi.
Người duy nhất không hối hận chỉ có người không hợp với Tô Mạn - Hứa Thanh. Biết được xưởng của Tô Mạn làm ăn tốt, trong lòng cô ta lại thấy bực bội.
Lúc đầu coi thường người ta một học sinh cấp hai ở công xã, nhưng bây giờ trong nháy mắt, Tô Mạn đã biến thành xưởng trưởng. Hồi mới bắt đầu, hoàn toàn là do Tô Mạn có cơ hội này, nếu đổi lại là cô ta thì cũng có thể.
Sau này xưởng phát triển lên, quy mô càng ngày càng lớn, mấy lãnh đạo cứ nhắc rằng năng lực của Tô Mạn lớn, lại nói Tô Mạn làm được chuyện gì, Hứa Thanh mới biết, bản thân không thể làm tốt như Tô Mạn.
Cô ta hoàn toàn không biết mở xưởng phải nghĩ đến những chuyện kia. Nhưng vì những điều này, mà trong lòng cô ta càng thêm hoảng sợ.
Còn Tô Mạn thì không quan tâm tâm trạng bọn họ phức tạp thế nào, chào hỏi bọn họ như lúc bình thường: “Chào các đồng chí, lâu rồi không gặp.”
“Tô Mạn, đã lâu cô không đến văn phòng rồi.” Cán sự Từ cười nói.
“Chuyện ở xưởng bận quá. Còn không phải sao, xưởng vừa mới ổn định, tôi cũng phải điều chuyển công tác nên qua đây làm thủ tục.”
“Điều chuyển công tác?”
Những người khác đều nhìn Tô Mạn.
Tô Mạn cười đáp: “Đúng vậy, tôi chẳng làm được gì ở bộ phận tổ chức, mà quy mô xưởng hiện tại lớn rồi, sau này tôi phải chuyên tâm theo dõi bên đó. Hôm nay cố ý tới đây để làm thủ tục.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận