Trở Lại Thập Niên 60 Tôi Bị Hệ Thống Hố

Chương 288 - Con đường khác




Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
Tô Mạn lại tìm đến Thôi Hướng Bắc đang bận việc, kêu anh gần đây trông coi phía bên xưởng nung gạch cho tốt một chút, sắp tới cô có khả năng sẽ bận việc khác, không thể mỗi ngày đều qua đây được.
Thôi Hướng Bắc vừa nghe, đã hỏi: “Cô bận chuyện gì thế, có cần tôi giúp không?”
“Cũng không có gì, chỉ là chuẩn bị làm xưởng gia dụng mà thôi. Trước đây không phải trong đội cũng đào tạo rồi sao, anh cũng đi học mà.”
Thôi Hướng Bắc: “…” Anh có đi nhưng không học, sau đó lại chạy vào tỉnh học chăn lợn. Cho nên bây giờ xưởng trưởng nhỏ này định lập xưởng đồ gia dụng sao?
Anh nhìn Tô Mạn với vẻ mặt không chút hăng hái, tâm trạng vô cùng phức tạp, ngay cả ánh mắt cũng rất phức tạp. Lần đầu tiên phát hiện ra, khả năng làm việc của mình có hơi không đủ, hoàn toàn không theo kịp sự thay đổi trong đầu của xưởng trưởng nhỏ này.
Tô Mạn phát hiện ra anh nhìn chằm chằm vào mình, mới hỏi: “Sao anh lại nhìn tôi như vậy?
Thôi Hướng Bắc thu ánh mắt lại, ho khan hai tiếng, chắp tay sau lưng rồi đáp: “Không có gì, chỉ cảm thấy xưởng trưởng Tô cô vẫn luôn bận rộn. Cô không cảm thấy vất vả sao? Hoàn toàn không thấy cô nói chuyện phiếm gì cả, cũng không cần phải khiến bản thân mình quá vất vả như vậy.”
Kế toán Từ và nhân viên văn phòng ở trong xưởng đó, mỗi ngày làm xong việc còn phải nói chuyện đi vào huyện mua đồ ăn vặt, mua quần áo nữa.
Tô Mạn nói: “Quốc gia đang lúc cần người, chúng ta đang lúc trẻ tuổi có chí tiến thủ, càng phải một lòng một gia cống hiến cho tổ quốc. Nói chuyện phiếm gì chứ. Cuộc sống không có sự theo đuổi, có gì khác biệt với đám lợn con mà anh hai tôi chăn đâu?”
Thôi Hướng Bắc: “…”
Nghe được một câu cuối cùng đó của Tô Mạn, Thôi Hướng Bắc không nhịn được mà bắt đầu nghĩ ngợi, sự theo đuổi của mình ở đâu? Xưởng trưởng nhỏ nói muốn chăn lợn, anh đi chăn lợn. Xưởng trưởng nhỏ nói muốn nung gạch, bây giờ anh lại nung gạch… cho nên sự theo đuổi của anh chính là xưởng trưởng nhỏ sao?
Thôi Hướng Bắc bị loại suy nghĩ này của mình dọa sợ, cũng không dám quay đầu nhìn Tô Mạn, mà chắp tay sau lưng bước đi một cách cứng ngắc.
789 nói: “Ký chú, tôi cảm thấy giá trị thiện chí của anh ta có hơi thay đổi.”
Tô Mạn ngạc nhiên: “Lẽ nào những lời tôi vừa mới nói quả thực đã sinh ra ảnh hưởng tích cực chính diện cho anh ta sao?”
“Đúng đó ký chủ, chắc chắn là đúng rồi, cô quá biết giáo dục người ta.” 789 cũng tỏ ra rất vui mừng, hơn nữa còn khích lệ Tô Mạn: “Ký chủ, sau này cô phải thường xuyên dẫn người hướng thiện.”
“Không thú vị.” Tô Mạn từ chối mà chẳng thèm nghĩ: “Bây giờ tôi có nhiều điểm thánh mẫu như vậy, không cần thiết nữa.”
Từ sau khi cho nhiều người như vậy ở nhà, điểm thánh mẫu của cô tăng vùn vụt không ngừng, tuy rằng là giúp đỡ gián tiếp, nên số lượng không nhiều, nhưng cũng vì có sự liên tục không ngớt này, cho nên cô cũng đã là tiểu phú bà rồi.
Đây cũng là chỗ khiến 789 rất bất đắc dĩ. Nó hy vọng ký chủ của mình có thể làm việc tốt, làm việc thiện từ trong thời gian sinh hoạt thường ngày, dẫn dắt những người bên cạnh mình, và thay đổi bản thân cô.
Nhưng bây giờ ký chủ không cần trực tiếp đi giúp người khác nữa, chỉ cần tiếp tục làm một vài chuyện không thuộc phạm vi công tác của cô, đã có thể có được nhiều điểm thánh mẫu như vậy rồi. Giá trị thiện chí của cô lại không có sự thay đổi gì. Cái này có hơi vi phạm vào dự tính ban đầu của người thiết kế.
Nhưng dựa theo bản thân ký chủ nói, cô quả thực cũng đang làm việc tốt.
789 có hơi chán ghét hệ thống có trăm ngàn lỗ hổng này của mình, thân là một trí tuệ nhân tạo, vậy mà nó lại bị chính ký chủ của mình áp chế.

Các cán bộ ở đại đội tới công xã họp xong, trở về lập tức triệu tập người trong toàn đội, tuyên bố một tin tức quan trọng này. Tin tức này không chỉ khiến các cán bộ đại đội sợ ngây người, mà ngay cả các xã viên bên dưới cũng rất ngạc nhiên. Sau khi ngạc nhiên, lại có tâm trạng khác nhau.
Có vài người vui vẻ, bởi vì lương thực nhà mình cuối cùng cũng có thể ăn no.
Cũng có vài người nghĩ đến nhân khẩu nhà mình đông như vậy, chăm cả con cái và người già, sau này cuộc sống không biết phải trải qua thế nào. Khi mở nhà ăn còn có thể cho bọn ăn một miếng cơm. Bây giờ nhà ăn không còn nữa, tự nhà mình nấu cơm, phân chia không đều thì phải làm sao?

Bạn cần đăng nhập để bình luận