Trở Lại Thập Niên 60 Tôi Bị Hệ Thống Hố

Chương 597 - Đấu trí




Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
Huyện trưởng Triệu xem cẩn thận những số liệu này, phát hiện mình có chút hiểu được ý tứ của Tô Mạn.
Đó là một biểu đồ đường, đoạn đầu cong cong, nhưng phía sau là số liệu một đường thẳng tắp, khiến cho huyện trưởng Triệu xem mà trợn mắt há mồm.
“Nhà xưởng bên cháu đúng là kinh doanh không tệ, nghe nói cháu rất có bản lĩnh.”
“Việc này ngoại trừ năng lực cá nhân của cháu ra, cũng không thể rời bỏ ưu thế vốn có của Nam Bình, ưu thế của chúng ta cũng chính là lâm trường, có lẽ chú không biết, xưởng đồ gia dụng trên tỉnh cũng tìm mua vật liệu gỗ của chúng ta.”
“Cho nên cháu định bảo chú làm nhà máy gỗ?”
“Đương nhiên không phải, một nhà máy gỗ không đủ cấp bậc, cháu là muốn làm xưởng gia dụng. Dựa vào gỗ tốt nhất của Nam Bình chúng ta, tạo ra đồ dùng trong nhà, cả nước lớn như vậy, thị trường rộng lớn, cho dù mấy vạn người Nam Bình đều làm đồ gia dụng cũng không chê nhiều. Chú nghĩ lại mà xem, có một ngày trên cả nước đều là đồ của xưởng gia dụng chúng ta, khi đó Nam Bình chúng ta chẳng phải là quê hương của đồ gia dụng à? Mà ai là người sáng tạo ra nó? Đương nhiên chính là huyện trưởng Triệu.”
Mắt huyện trưởng Triệu trợn to.
Tô Mạn tiếp tục nói: “Hơn nữa đây chính là một mũi tên bắn trúng mấy con chim, trở thành quê hương của đồ gia dụng, dân chúng huyện thành đều có thể đến nhà máy làm công nhân, đội ngũ giai cấp công nhân không ngừng lớn mạnh, muốn trở thành quê hương của đồ gia dụng thì chúng ta cần không ngừng cung cấp gỗ, chúng ta sẽ để công xã trên toàn huyện xây dựng xưởng gỗ, sử dụng những cánh rừng kia thành bảo vật, trồng cây gây dựng, gia tăng tài chính cho công xã địa phương. Công xã địa phương có tiền sẽ nghĩ cách nâng cao thu nhập cho đồng chí nông dân, đến lúc đó toàn bộ Nam Bình đều lớn mạnh…. Đây chính là việc lớn lao hơn nhiều so với huyện Tiểu Dã chỉ dựa vào mỏ sắt để phát triển một vùng. Chú cho nhân dân huyện Nam Bình một bát cơm, con cháu đời sau của Nam Bình sẽ đời đời kiếp kiếp được hưởng lợi. Đây chính là hành động vĩ đại hơn cả lúc xây bến tàu Bát Nhất.”
Sau khi nghe thấy những lời Tô Mạn nói, huyện trưởng Triệu sửng sốt một lúc lâu còn không kịp phản ứng.
Tô Mạn cũng không quấy rầy ông ta.
Một lát sau, ông ta bưng cốc trà trên bàn mà Tô Mạn đã pha cho mình, sau khi uống một ngụm trà lớn mới xem như tỉnh táo lại.
“Tô, Tiểu Tô à, chuyện này, chú cảm thấy có thể làm được.”
Tô Mạn cười nói: “Lãnh đạo, chú thật đúng là anh minh, so với công nghiệp nặng của người ta, mình không có mỏ, thì mình có gỗ, chúng ta làm xưởng đồ gia dụng, bọn họ thúc ngựa cũng không đuổi kịp, nếu như chuyện này làm thành công, chú biến phế liệu thành bảo bối, là người chuyển yếu thế thành ưu thế.”
Huyện trưởng Triệu ho khan một tiếng: “Chú cũng không cân nhắc nhiều như thế, chủ yếu là có thể làm cho dân chúng huyện Nam Bình được hưởng lợi, để cho nhân dân Nam Bình đều có cuộc sống tốt, chú cũng không định đến đây ăn không ngồi rồi, chuyện này vẫn cần phải tìm bên bí thư Cao nói lại.”
Tô Mạn cười nói: “Chúng ta chọn ngày không bằng đụng ngày, hiện tại cháu sẽ đi mời bí thư Cao đến nhé? Sau khi sang năm mới, chúng ta có thể khởi công, quan trọng là đề nghị trước đó của chú không được thông qua, lúc này nhắc đến chuyện kia, bọn họ cũng không thể từ chối nữa.”
“Ừ, mời đi, những lời khác trước đừng nói nhiều.”
“Cháu hiểu.” Tô Mạn gật đầu, biết huyện trưởng Triệu lại muốn đọ sức với bí thư Cao.
Như thế cũng tốt, dù sao chỉ cần cho xưởng đồ gia dụng Nam Bình chỗ tốt là được.

Tô Mạn vừa rời khỏi văn phòng huyện trưởng Triệu thì thư ký Ngụy chạy vào.
Từ lúc Tô Mạn đi vào trong văn phòng, trong lòng anh ta vẫn luôn thấp thỏm bất an, sợ Tô Mạn lại ở bên trong tố cáo gì đó, khiến địa vị của anh ta bất ổn, nhất là lúc huyện trưởng Triệu tức giận như thế, anh ta thế mà không nghe thấy ông ta nổi giận với Tô Mạn, hai người còn hàn huyên rất lâu.
Có thể thấy được huyện trưởng Triệu bị Tô Mạn lừa gạt, lấy quan hệ giữa anh ta và Tô Mạn hiện giờ, chính là quan hệ đối đầu, không làm hòa được, để Tô Mạn có được sự tín nhiệm của huyện trưởng Triệu, chính mình còn sống yên ổn được ư?
“Huyện trưởng Triệu, cháu vừa thấy dáng vẻ Tô Mạn ra ngoài rất vui, có phải cô ta nói gì với chú không, cháu biết chú giận cháu, nhưng Tô Mạn này cũng không phải hạng người tốt lành gì, trước đó còn khách sáo với cháu, quay người đã đến cáo trạng cháu, cô ta chính là tiểu nhân, chú tuyệt đối đừng bị cô ta lừa.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận