Trở Lại Thập Niên 60 Tôi Bị Hệ Thống Hố

Chương 475 - Cầu nối




Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
Đặc biệt là khi cơm nước xong xuôi, Thôi Hướng Bắc còn đưa cho anh ta một lon sữa bột.
“Sao tôi có thể không biết xấu hổ chứ, tôi uống thứ này thì lãng phí biết bao.” Tô Nhị Trụ thật sự cảm động muốn khóc.
Thanh niên trí thức họ Thôi này đối xử với anh ta quá tốt mà.
Thôi Hướng Bắc nói: “Món này không phải cho anh uống, tôi suy nghĩ đây là lần đầu anh đến huyện thành, không phải đi thăm em gái sao? Anh là anh trai, nếu không đưa ít đồ thì cũng không hay lắm, có đúng không nào?”
Tô Nhị Trụ thật sự chưa hề nghĩ đến mặt này, nhà anh ta cũng không để ý, cảm thấy mọi người đều chung một nhà, anh đưa đồ cho em, em đưa đồ cho anh, như nhau thôi mà.
Tuy nhiên anh ta lại cảm thấy Thôi Hướng Bắc nói có lý. Anh trai đến huyện thành, đúng là nên đưa vài món đồ cho em gái.
“Nhưng làm sao tôi có thể không biết xấu hổ chứ, món này quá đắt, tôi mua ít bánh gạo là được, em gái tôi không so đo đâu. Cả nhà đều biết tôi nghèo.”
Thôi Hướng Bắc cương quyết nhét đồ vào tay anh ta: “Khách sáo làm gì, không phải tôi có quan hệ tốt với anh sao? Nếu anh khách sáo tức là coi tôi như người ngoài.”
Tô Nhị Trụ là người thành thật, nghe Thôi Hướng Bắc nói vậy, anh ta cũng không để ý nữa, cực kỳ nghĩa khí mà đấm Thôi Hướng Bắc một cú: “Từ nay về sau, cậu chính là anh em chí cốt của tôi, giống như anh em ruột vậy.”
Thôi Hướng Bắc: “…”
Tô Nhị Trụ cầm lon sữa bột, không khỏi buồn rầu: “Nhưng tôi có hai đứa em gái, một lon khó chia quá. Hay là thế này đi, tôi tìm một cái chai không ai dùng nữa rồi chia đều.”
Thôi Hướng Bắc: “... Anh đợi chút.”
Hai người lại đến cửa hàng bách hóa, Thôi Hướng Bắc nhờ người quen làm một lọ mì, hơn nữa anh còn nhắc nhở Tô Nhị Trụ rằng sữa bột có lợi với những người sức khỏe không tốt, còn mì để lấp đầy bụng. Đừng nhầm lẫn.
Tô Nhị Trụ nghĩ đến sức khỏe của em gái út không tốt, cô là trẻ sinh non, từ nhỏ sức khỏe đã yếu ớt, thế là anh ta đưa sữa bột cho em gái út, đưa mì cho em gái lớn, em gái lớn ở trường cũng không dễ gì được no bụng, còn thằng ba thì tạm thời bỏ qua, con trai ăn gì cũng được.
Anh ta lại hỏi Thôi Hướng Bắc: “Cậu Thôi, chúng ta có thể mua thứ này ở đâu? Đợi khi nào được phát lương, tôi muốn mua cho vợ và con gái uống.”
“... Đến lúc đó anh cứ tìm tôi là được.”
Tô Nhị Trụ vui chết đi được, anh ta còn muốn mua cho cha mẹ nữa, không biết sau này được phát tiền lương, liệu có đủ tiền mua hay không.
Ba giờ chiều vào học, Tô Nhị Trụ thấy còn thời gian nên nhanh chân chạy đến xưởng gia dụng để thăm Tô Mạn.
Thật ra Tô Mạn đã biết chuyện Tô Nhị Trụ đến huyện thành, nhưng cuối năm nhà xưởng quá bận, vì thế cô cũng không định đi tẩy trần đón gió[1] cho Tô Nhị Trụ.
[1] Đón tiếp khách phương xa đến dùng cơm.
Đã đến đây học tập thì nên chịu khổ một chút.
Đợi đến lúc bảo vệ ngoài cổng đưa Tô Nhị Trụ đến văn phòng, Tô Mạn còn khá ngạc nhiên.
“Anh Hai, sao anh lại đến đây?”
Tô Nhị Trụ hồi hộp xách đồ vào văn phòng của xưởng trưởng, anh ta cảm thấy em gái mình ngồi sau bàn làm việc thật sự không giống như ở nhà, càng nhìn càng thấy oai.
“Em gái, em oai phong quá chừng.”
Tô Mạn đi ra từ sau bàn làm việc, rót nước cho anh trai: “Anh à, không phải anh tham gia đào tạo ư? Sao lại đến đây thế?”
Tô Nhị Trụ là người thành thật, không thể nào nói dối, anh ta thật thà nói: “À phải, hôm nay anh đến huyện báo danh, cậu thanh niên trí thức họ Thôi mời anh ăn một bữa cơm, cậu ấy nhắc anh qua đây thăm em, thế là anh qua luôn.”
Dứt lời, anh ta đưa sữa bột với mì cho Tô Mạn: “Sữa bột là của em, mì thì cho em gái lớn. Lát nữa anh phải về tham gia đào tạo, em giúp anh mang đến trường học nhé.”
Tô Mạn nhìn sữa bột và mì, ngạc nhiên nói: “Những món này từ đâu ra vậy anh?”
Đương nhiên cô không lạ gì những món này, dù sao hệ thống cũng chứa rất nhiều, ngày thường cô hay uống một ít.
Nhưng những món này được đóng gói đẹp thật, không dễ mua được chúng ở huyện thành, phải nhờ quan hệ ở nơi khác mới có thể mua về. Dù sao ở thời đại này, chúng còn thuộc loại dinh dưỡng thượng hạng.
Tô Nhị Trụ nói: “Cậu thanh niên trí thức họ Thôi đưa cho anh đấy. Cậu ấy nói mình có quan hệ tốt với anh, không thể để anh đến thăm các em mà lại đi tay không, thế nên cậu ấy bảo anh mang đồ đến đây. Anh cân nhắc thấy cũng đúng mà, em yên tâm đi, anh chẳng lấy không đâu, đổi lại anh sẽ tặng ít thịt cho cậu ấy ăn. Cậu ấy là anh em tốt của anh, em đừng khách sáo.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận