Trở Lại Thập Niên 60 Tôi Bị Hệ Thống Hố

Chương 312 - Nhiệt tình tiếp đón




Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
Biết hôm nay đám người Tô Mạn sẽ qua đây, vừa sáng đã nhớ nhung, ngay cả ăn uống cũng ít đi rất nhiều. Sau khi nghe thấy bảo vệ ở cửa thông báo, ông ta lập tức chạy ra khỏi văn phòng.
“Xưởng trưởng Tô, sao muộn như vậy mới tới, chú còn đang định mời các cháu đi ăn cơm trưa đây.”
Tô Mạn cười đáp: “Bọn cháu chậm trễ một chút vì ở bên tiệm cơm quốc doanh. Sau khi lãnh đạo của bọn họ nhìn thấy đồ gia dụng của bọn cháu, lại không cho người ta đi, mà muốn bàn chuyện với cháu. Nếu không phải cháu nói bên này đang đợi, thì bọn họ còn không chịu thả người đi đâu.”
Vừa nghe được lời này, trong lòng chủ nhiệm Dương lại càng sốt ruột hơn.
“Có mang sản phẩm tới không, chú xem nào.”
“Có chứ, trên xe hết đấy chú.” Tô Mạn chỉ vào xe kéo.
Bởi vì đã ở tỉnh, cho nên đám người Tô Mạn cũng không tiếp tục phủ vải che mưa lên nữa. Lúc này đồ gia dụng đặt ở trên xe, chủ nhiệm Dương liếc qua bên đó đã thấy ngay.
Ông ta lập tức bước vài bước tới bên cạnh xe, quan sát ở khoảng cách gần.
Tô Mạn thì lại đi đến bên cạnh ông ta giới thiệu: “Cái này chính là loại bàn có thể biến hình mà cháu đã nói, còn có cả loại tủ quần áo này nữa, rương, và ghế…”
Cùng với lời giới thiệu của cô, lại thêm chủ nhiệm Dương tự mình quan sát, dần dà, nụ cười trên gương mặt của ông ta càng ngày càng lớn: “Tốt, đều là đồ tốt cả.”
Ông ta vừa cười vừa chà xát tay, muốn giữ lại một lô đồ gia dụng này cho những lãnh đạo khác xem rồi lại quyết định sau.
Tô Mạn cũng không muốn chậm trễ nữa, đây đã là lần thứ hai rồi. Hôm nay không quyết định, vậy làm sao phía bên xưởng của cô triển khai được?
“Chủ nhiệm Dương, cháu cũng không muốn giục các chú, nhưng phía bên tiệm cơm quốc doanh cũng giục bọn cháu. Nếu không phải đã bàn trước với các chú, thì phía bên chúng cháu thật sự đã nhận đơn của bọn họ trước rồi. Các chú ở bên này không cho bọn cháu lời xác định, trong lòng bọn cháu cũng không yên tâm. Lỡ như cháu nhận bên đó trước, rồi bên các chú lại cần, vậy cháu thật sự khó xử.”
Chủ nhiệm Dương: “… Được, vậy các cháu đợi chút, chú đi tìm những lãnh đạo khác qua đây.”
Tô Mạn cười đáp: “Chủ nhiệm Dương và mọi người cứ từ từ xem, chiều hôm nay chúng cháu đều ở bên này.”
Chủ nhiệm Dương nhanh chóng đi mời các lãnh đạo ở xưởng tới xem sản phẩm.
Lần này Tô Mạn mới xem như được gặp các lãnh đạo ở xưởng làm đồ sắt này.
Lần này sản phẩm đặt ở trước mặt, đều là kiểu dáng mới, bản thân những lãnh đạo này đã cân nhắc xong rồi, lúc này nhìn thấy sản phẩm mới, hiển nhiên không có lời nào khác.
Nhưng nhìn thấy Tô Mạn trẻ tuổi như vậy, vẫn định bàn bạc về phương diện giá cả.
Nghe được xưởng trưởng muốn bàn về giá, chủ nhiệm Dương trực tiếp đỡ trán.
Tô Mạn cười đáp: “Như vậy đi, mỗi người chúng ta nhường một bước, giá cả bên chúng cháu có thể rẻ hơn một chút, vậy phía bên xưởng làm đồ sắt có phải cũng nên bán rẻ cho chúng cháu một chút hay không? Bằng không cháu trở về không có cách nào báo cáo kết quả.”
Khóe miệng của xưởng trưởng co rút: “…” Thế này không phải như nhau sao?
Phía bên Tô Mạn vô cùng cố chấp, mà phía bên xưởng làm đồ sắt lại muốn bàn thành công vụ làm ăn này. Sau khi mấy lãnh đạo bàn bạc một chút, cũng quyết định chuyện này.
Một lô đầu này là đặt cho bản thân những lãnh đạo như bọn họ. Nói một cách hoa mỹ thì là bọn họ thay công nhân dùng thử trước, rồi lô thứ hai mới đặt cho công nhân.
Lãnh đạo của xưởng làm đồ sắt cũng không ít, một lô đầu đặt hai mươi lăm bộ.
Đối với quy mô của xưởng gia dụng hiện tại mà nói, đây chính là một con số lớn.
Trưa ngày hôm sau, Tô Mạn cầm đơn đặt hàng trở về, còn mang theo mấy cái nồi sắt và mấy cái muôi coi như tiền đặt cọc cho hai bộ đồ gia dụng trước đó. Đợi khi hai mươi lăm bộ gia dụng này được bàn giao, bên kia sẽ giao đồ dùng nhà bếp còn lại.
Bí thư Trình dẫn mấy lãnh đạo công xã qua xem đồ dùng nhà bếp trên xe. Sau khi nhìn thấy mấy cái nồi sắt lớn đó, cũng hưng phấn bảo: “Thật sự mang về rồi.”
Tô Mạn cười đáp: “Cũng xem như đã hoàn thành nhiệm vụ, bí thư Trình, đây là lô đầu tiên, sau này còn nữa.”
Bí thư Trình và những lãnh đạo khác vui đến mặt mày hớn hở, đều qua nhìn những cái nồi sắt đó, cảm thấy vô cùng hài lòng.
Một lô nồi sắt này, chưa được một lúc đã được cán bộ công xã mua về. Tiền hiển nhiên là vào sổ sách phía bên xưởng gia dụng rồi. Tô Mạn hiển nhiên cũng cần một cái nồi sắt lớn.

Bạn cần đăng nhập để bình luận