Trở Lại Thập Niên 60 Tôi Bị Hệ Thống Hố

Chương 793 - Động phòng 3




Ngô Tiểu Hội kích động nói: “Xưởng trưởng Tô, hôm nay cô kết hôn, trong xưởng sắp xếp một tiết mục chúc mừng cho cô, bây giờ đã dựng sân khấu xong rồi, chỉ chờ cô qua đó thôi.”
Thì ra mọi người đều biết hôm nay huyện trưởng Tô kết hôn, nhưng lại không tổ chức hôn lễ. Công nhân trong xưởng cũng không đồng ý, công đoàn bên đó đã cố ý sắp xếp tiết mục suốt đêm, từ buổi chiều hôm nay biểu diễn suốt đến tối để chúc mừng Tô Mạn. Ngay cả sân khấu bọn họ cũng dựng xong rồi, ngay trên bãi đất trống ở khu nhà xưởng.
Tô Mạn không nghĩ tới cô đã rời khỏi nhà xưởng, thế mà người trong xưởng còn lén tập luyện tiết mục chúc mừng đám cưới cho cô.
Hơn nữa từ lúc cô đồng ý kết hôn, đến bây giờ chưa tới mấy ngày. Thế nhưng đã bố trí tốt rồi.
Khi tới khu nhà xưởng bên ấy, ngay cả biểu ngữ cũng kéo đến đây: “Nhiệt liệt chúc mừng đồng chí Tô Mạn và đồng chí Thôi Hướng Bắc tân hôn hạnh phúc.”
“Các đồng chí, xưởng trưởng Tô đến rồi, mau mau biểu diễn đi.” Ngô Tiểu Hội thét to một tiếng, lập tức vang lên tiếng khua chiêng gõ trống đầy sức sống.
Đầu tiên là một vòng múa ương ca, mọi người nhảy vòng quanh đôi cô dâu chú rể.
Lần đầu tiên Tô Mạn cảm nhận được tâm trạng ngượng ngùng. Mắt nhìn Thôi Hướng Bắc, lỗ tai và mặt đã sớm đỏ lên. Lúc này cũng lén ngắm Tô Mạn, trong mắt tràn đầy tâm trạng vui sướng.
Tô Mạn cười kéo lấy tay anh.
Sau khi múa xong, một đám công nhân lên trên đài, đồ lao động cũng chưa thay, đã hát một khúc công nhân chúng tôi có sức mạnh.
Sau khi hát xong, công nhân hô: “Công nhân chúng tôi có sức mạnh, không được bắt nạt xưởng trưởng Tô.”
Tô Mạn cười hỏi Thôi Hướng Bắc: “Thôi Hướng Bắc, có sợ không?”
Thôi Hướng Bắc còn thật sự gật đầu: “Sợ, đời này cũng không dám bắt nạt em.”
Biểu diễn mãi cho đến khi bầu trời tối đen mới chấm dứt, mấy đồng chí thanh niên nam thanh niên nữ còn ồn ào muốn đi nháo động phòng, bị vị đồng chí già Trần Minh Hoa ngăn cản.
Mọi người đành phải tiễn Tô Mạn bọn họ tới dưới lầu.
Tô Mạn cười nói: “Cảm ơn màn biểu diễn hôm nay của mọi người, tôi rất thích, cũng thật vui vẻ. Tôi sẽ vĩnh viễn nhớ kỹ ngày này.”
Hôm nay cô thật sự rất vui sướng, không nghĩ tới, người trong xưởng có thể nhớ kỹ cô như thế. Trả giá vì cô.
Các công nhân trẻ tuổi cười xấu hổ, nói với Tô Mạn: “Xưởng trưởng Tô, chúc hai người hạnh phúc.”
Khi về đến trong nhà, trên mặt Tô Mạn còn lộ vẻ tươi cười.
“Thôi Hướng Bắc, hôm nay anh có vui không?”
“Vui.”
Thôi Hướng Bắc nhìn cô: “Hôm nay là ngày hạnh phúc nhất của anh.”
Anh nói xong, cúi đầu sáp lại gần.
Tô Mạn cười híp mắt một cái: “Trước nấu nước rửa mặt cái đã, mới ra mồ hôi.”
“…”
Tô Mạn rửa mắt xong trước, sau đó trở về phòng. Thôi Hướng Bắc thì nhanh nhẹn tắm rửa một chút, mặc áo ngủ rồi chui vào trong phòng ngay.
Vừa mới vào đã nhìn thấy Tô Mạn chống cánh tay nghiêng người nằm ở trên giường, bả vai còn lộ ra một bên.
Anh lập tức cảm thấy máu nóng dâng lên.
“Thôi Hướng Bắc lại đây.”
Thôi Hướng Bắc nhanh chóng ngoan ngoãn đi qua, bò lên giường, khẩn trương nhìn Tô Mạn.
Mới vừa rồi còn vô cùng chờ mong, nhưng nhìn thấy Tô Mạn như vậy, trong lòng anh lại hết sức khẩn trương. Lo lắng mình không biết, đến lúc đó làm rồi Tô Mạn lại không thích.
“Nằm xuống.” Tô Mạn ra lệnh nói.
Thôi Hướng Bắc nhanh chóng nằm xuống.
“Tô Mạn…”
“Đừng nói.” Tô Mạn cười nói, sau đó nằm úp sấp lên trên người anh. Thôi Hướng Bắc vừa muốn vươn tay ôm lấy cô, đã bị cô nắm tay: “Đừng nhúc nhích, em nói không được nhúc nhích thì không được nhúc nhích.”
“…”
Tô Mạn lấy ra dây lưng vải bố trói tay anh trên giường.
“Tô Mạn…”
Thôi Hướng Bắc mờ mịt, không biết cô đây là muốn làm gì. Nhưng lại không dám phản kháng.
Tô Mạn cột chắc tay anh, ghé vào bên cạnh anh: “Học cẩm nang thế nào rồi?”
Thôi Hướng Bắc đỏ mặt nói: “Xem, xem xong rồi… Học cũng được. Nếu không thì, em thả ra, anh, anh đến dạy em.”
“Dạy em?”Tô Mạn nhéo mũi anh một cái: “Chuyện mấy lần trước anh còn nhớ rõ không?”
Vẻ mặt Thôi Hướng Bắc mờ mịt: “Chuyện gì?”
“Đuổi em từ trên giường xuống đó.”
Thôi Hướng Bắc: “…” Thật sự không nhớ rõ.

“Vài lần trước cho anh cơ hội anh không cần, hiện giờ sốt ruột cũng vô dụng.”
Thôi Hướng Bắc lắp bắp nói: “Tô Mạn… Nhưng hôm nay là đêm tân hôn của chúng ta, chuyện này không làm thì không hoàn mỹ.”
Tô Mạn sờ cằm của anh: “Yên tâm, em sẽ khiến anh hoàn mỹ.”
Đôi mắt Thôi Hướng Bắc trừng lớn : “Em không đọc cẩm nang mà, em không biết.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận