Trở Lại Thập Niên 60 Tôi Bị Hệ Thống Hố

Chương 221 - Từ chối




Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
Theo lịch biểu diễn do các hội phụ nữ cung cấp, chuyến công diễn này có thể kéo dài đến Tết. Tất nhiên sẽ không diễn hằng ngày mà là diễn cách ngày, còn phải tính cả việc thời tiết hôm đó thế nào nữa.
Tô Mạn sẽ không phụ trách nhiệm vụ công việc này nhưng chuyện này là do cô đề cập nên cô cũng hiểu rõ nhất. Đây là lần đầu tiên công xã làm thế này nên chủ nhiệm Hách đã mời cô đến giúp. Tô Mạn tính nhẩm điểm thánh mẫu nhận được thì không do dự đồng ý ngay, coi như kiếm thêm cho bản thân.

Buổi biểu diễn này là một sự kiện lớn trong toàn huyện.
Trước tiên là tổ chức biểu diễn ở các công xã, để quan tâm một số đại đội, còn phải chọn một vài đại đội có sân bãi rộng trong công xã để biểu diễn. Một công xã phải diễn tới mấy đợt.
Bây giờ dưới đồng cũng không còn gì làm, mỗi ngày đi muộn về sớm. Có thêm thời gian xem kịch mà hoàn toàn không ảnh hưởng gì đến công việc.
Trước tiên là diễn ở bên công xã Bắc Hà, sau đó lần lượt đi biểu diễn ở các công xã khác.
Công tác chuẩn bị cho buổi diễn khá lâu, nhưng thực tế công việc do Tô Mạn quản lý cũng chẳng bao nhiêu.
Chuyện xưa đều đã được sắp xếp xong, do một giáo viên bên trường học viết. Người đông sức mạnh, nên viết được rất nhiều chuyện xưa, rồi mới sàng lọc ra, viết cũng không thua gì một người đổi nghề giữa chừng như Tô Mạn. Hơn nữa có một giáo viên còn cảm thấy vai thím Hoa lần trước của Lý Xuân Hoa diễn xuất rất là đi vào lòng người, cho nên lần này người ta đã biên cho bà một phần tiếp theo, còn nói nếu như được thông qua, thì sẽ viết một danh sách chuyện xưa.
Đinh Mẫn và Trình Hiểu Hồng cũng theo dõi công việc diễn tập. Ngoài ra người của đội diễn xuất cũng được coi là lão làng, dày dặn kinh nghiệm nên công việc tổng duyệt cũng được thực hiện rất suôn sẻ.
Việc mà Tô Mạn làm là phối hợp với các liên đoàn phụ nữ các xã khác, còn phải dẫn truyện trong ngày diễn. Việc này trước đây đều do một tay Tô Mạn làm cả, Trình Hiểu Hồng và Đinh Mẫn cũng học được từ Tô Mạn. Nhưng tóm lại cũng chưa từng đơn độc làm sự kiện nào lớn như vậy. Cho dù là chủ nhiệm Hách hay là bản thân bọn họ cũng đều có đôi phần không tự tin lắm. Cho nên phải nhờ Tô Mạn ra ổn định lại tình hình.
Bởi vì buổi biểu diễn, nên các công xã ở huyện Nam Bình càng trở nên sôi động hơn.
Trước đây vì đi săn, mang lại cho mọi người được chút hi vọng, các xã viên trong huyện đều rất vui mừng, bây giờ lại tổ chức biểu diễn, bọn họ đều cảm thấy ngày này giống như một giấc mộng vậy.
Với lại, sau khi biết một đội sẽ tổ chức diễn mấy đợt thì mọi người càng thêm hưng phấn.
Tuy nội dung mỗi lần diễn đều giống nhau, chỉ là khác mỗi địa điểm. Nhưng mọi người cũng chẳng cảm thấy có vấn đề gì cả, chỉ cần là diễn, bọn họ đều sẵn sàng xem đi xem lại mấy lần để góp vui.
Trạm đầu tiên đương nhiên là phía công xã Bắc Hà.
Bên hội phụ nữ của công xã Bắc Hà cũng rất náo nhiệt chờ đợi đội biểu diễn từ công xã khác đến.
Lần này cũng không nói phải đổ xăng cho xe nữa, tự bản thân xử lý. Ngay cả đồ ăn nước uống đều do bản thân tự lo. Tránh để quay về không tiện thanh toán.
Điểm dừng chân đầu tiên của buổi biểu diễn là ở thị trấn của công xã Bắc Hà, còn là mảnh đất trống lúc trước.
Mặc dù thời tiết đã se lạnh nhưng không ngăn được sự nhiệt tình của mọi người, ai nấy cũng đều vui vẻ đến xem buổi diễn.
Mấy người trẻ tuổi không cần đi săn, cũng không cần ra đồng, bèn dẫn mấy đứa nhỏ trong nhà đi mấy dặm đường đến công xã xem biểu diễn.
Các em học sinh trung học trong công xã cũng đến chung vui.
Có người hẹn Tô Thu Nguyệt cùng đi.
Tô Thu Nguyệt hai mắt ngấn nước nhìn ra bên ngoài cửa sổ, cảm nhận nụ cười phấn khích của mọi người, cuối cùng lại nhìn vào sách giáo khoa của mình, buồn bã lắc đầu: “Thôi vậy, tớ còn phải học bài nữa.”
Không học không được, ai bảo lần trước bảng điểm của cô ta làm giả lố như thế, lố đến mức thoát li thực tế. Khiến bây giờ cô ta có thúc ngựa cũng đuổi theo không kịp.
Bây giờ cô ta còn không dám về nhà, vì sợ gặp phải em cô ta lại hỏi đến chuyện thành tích.
Bạn nữ cùng phòng thấy cô ta chăm chỉ như thế bèn nói: “Em gái cậu làm chủ nhiệm trong xưởng, cậu còn lo lắng cho sau này sao? Cô ấy không thể chăm sóc cậu được à?”
Thật sự không thể chăm sóc! Nó chính là nhẫn tâm như vậy đó!
Với lại bản thân cô ta đã bị tóm đúng chỗ yếu rồi!

Bạn cần đăng nhập để bình luận