Trở Lại Thập Niên 60 Tôi Bị Hệ Thống Hố

Chương 731 - Ấm áp




Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
Thôi Hướng Bắc nhìn cô thật sự híp mắt ngủ thiếp đi, anh nhìn bàn tay mình bị cô hôn, đột nhiên cảm thấy mu bàn tay có hơi nóng lên.
“Cháu yêu Thôi Hướng Bắc…”
Giờ đây bên tai vẫn còn vang lên câu nói này. Lúc ấy anh kích động muốn chết. Ngay trước mặt nhiều người như vậy mà Tô Mạn nói yêu anh, đó là loại tình cảm và dũng khí gì chứ.
Anh đã nói với Tô Mạn chưa? Hình như là chưa, anh luôn cảm thấy có hơi xấu hổ khi mở miệng nói tiếng “yêu” nên dùng “thích” để thay thế. Nhưng hôm nay khi Tô Mạn nói thì anh mới biết được, chỉ có cái chữ này mới đủ để bày tỏ tình cảm của mình.
Lúc này Tô Mạn đang nói chuyện phiếm với 789.
Bởi vì Tô Mạn phát hiện, thanh tiến độ của cô đã tăng 0.5 điểm, bây giờ đã được chín mươi bảy.
Tô Mạn không hiểu điểm này ở đâu ra.
789 nói: “Điểm này tăng lên sau khi cô nói lời yêu. Tôi đoán chắc là do cô quá nhập tâm. Trong tiếng yêu của cô có bao gồm tình yêu với thằng nhóc kia và tình yêu quốc gia.”
Tô Mạn: “...”
Cô cảm thấy chú Thôi rất cố chấp, không có dễ dỗ như Thôi Hướng Bắc cho nên mới thử một chút.
Chuyện này có hiệu quả à?
Thảo nào trước đây nghe nói một số diễn viên bị di chứng sau khi diễn quá nhiều phim bi kịch và dễ bị trầm cảm. Bởi vì quá nhập vai.
Tâm trạng Tô Mạn rất phức tạp, chẳng lẽ trong lúc vô tình con người thật sự có thể thay đổi sao? Bản thân cô hoàn toàn không nhận được.
Có phải sẽ có một ngày cô sẽ biến thành loại người mà cô không muốn trở thành nhất hay không.
Xe đến Nam Bình, Thôi Hướng Bắc không nỡ đánh thức Tô Mạn, nhưng mà trong xe cũng lạnh, anh lo Tô Mạn bị cảm mất nên chỉ có thể đánh thức cô.
Thật ra nếu như không sợ bị người ta nhìn thấy, Thôi Hướng Bắc càng muốn ôm cô vào hơn. Tô Mạn nhẹ như vậy, chắc chắn nhấc một cái là lên luôn. Mặc dù trời giờ đã tối nhưng vẫn sợ có người.
Nhìn dáng vẻ Tô Mạn mê man từ từ mở to mắt, Thôi Hướng Hắc giật mình, không nhịn được xích lại gần một chút.
Lúc Tô Mạn mở mắt lập tức nhìn thấy một khuôn mặt đẹp trai, chủ nhân của khuôn mặt đẹp trai đó nhìn thấy cô tỉnh lại, đột nhiên tiến đến hôn cô.
Vừa mở mắt đã nhận được phúc lợi này, Tô Mạn nhiệt tình đáp lại.
“Là Tiểu Bắc với Mạn Mạn về rồi đúng không.”
Đột nhiên truyền đến một giọng nói từ trên lầu hù dọa Thôi Hướng Bắc. Làm anh cảm thấy như đang làm chuyện xấu mà bị người phát hiện, anh nhanh chóng tách ra, mở dây an toàn cho Tô Mạn rồi nhảy khỏi xe.
Tô Mạn hơi liếm môi: “Ngáo quá đi.”
Hai người vừa vào cửa Lý Xuân Hoa lập tức chạy ra khỏi ban công, cười nói: “Cha với chị con đều ngủ hết rồi, mẹ không yên tâm nên thỉnh thoảng ra đây nhìn xem, thấy xe hai đứa là mẹ biết ngay hai đứa về mà. Sao lại ngồi trong xe cả buổi không xuống vậy?”
Thôi Hướng Hắc chột dạ đỏ mặt, cúi đầu đổi giày.
“Mệt quá nên ngồi nghỉ một chút ạ.” Tô Mạn mặt không đổi sắc đáp.
Lý Xuân Hoa không nghĩ nhiều như vậy, bảo hai người nhanh đi vào trong. Nhân lúc bọn họ ăn cơm bèn hỏi chuyện hôm nay.
Tô Mạn đương nhiên đều lựa chuyện tốt nói, nói cha mẹ Thôi Hướng Bắc cực kỳ tốt, rất xem trọng cô, cũng rất quan tâm cả nhà cô. Hôm nay cha Thôi vui vẻ còn uống mấy chén, uống nhiều đến dậy không nổi nên đến xế chiều cả hai mới về được.
Thôi Hướng Bắc đang ăn mì: “...”
Lý Xuân Hoa lại rất vui vẻ, cảm thấy nhà thông gia rất có mắt nhìn. Sau đó chờ Thôi Hướng Bắc đi rửa mặt, Lý Xuân Hoa lén kéo Tô Mạn hỏi: “Lúc nãy con nói thật hết có đúng không? Thật sự không coi thường nhà chúng ta sao?”
Tô Mạn đáp: “Thật mà mẹ, con gái của mẹ là đứa chịu bị người ta ăn hiếp sao? Nếu người nhà Thôi Hướng Bắc làm khó con mà con nhịn sao?”
Nghe đến đây Lý Xuân Hoa thật sự yên tâm rồi, bà chui vào phòng tìm ông nhà mình bàn bạc chuyện đón tiếp nhà thông gia.
Tô Mạn dọn dẹp xong bèn trở về phòng đi ngủ, kết quả vừa nằm xuống được một lát, vách tường truyền tới tiếng mấy tiếng gõ.
Tô Mạn phớt lờ nó. Bên kia lại truyền tới tiếng gõ.
Hết nhịn nổi rồi. Lần trước sau khi bị đỏ tay, cô đã cảnh cáo không cho Thôi Hướng Bắc làm mấy chuyện quấy rối người khác. Không ngờ tới anh lại dám tái phạm.
Tô Mạn quyết định đi trừng phạt anh, thế là cô khoát quần áo lên, mang dép rồi lặng lẽ rón rén mở cửa, đi qua phòng sát vách. Cô tuyệt đối không thừa nhận là vì lúc nãy trên xe hôn chưa đủ đâu.

Bạn cần đăng nhập để bình luận