Trở Lại Thập Niên 60 Tôi Bị Hệ Thống Hố

Chương 778 - Căn dặn




Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
“Không có gì không tốt cả, chỉ cần tận tâm, dốc hết sức lực là được. Chú Trần, cháu suy đi nghĩ lại, chỉ có chú là người thích hợp với vị trí này nhất thôi. Mặc dù cháu đảm nhận làm huyện trưởng Nam Bình, nhưng mà công việc của xưởng sau này, cháu sẽ không nhúng tay vào. Đây là một tấm gương sáng, tránh để sau này cháu đi rồi, lãnh đạo mới đến sẽ nhúng tay vào. Cho nên xưởng gia dụng Nam Bình trong tương lai phải trông cậy vào bản thân mọi người rồi. Nam Bình bây giờ cũng không cần mọi người liều mạng làm việc như trước kia nữa, chỉ có một điều, chú Trần, chú phải nhớ kỹ, một nhà xưởng có phát triển tốt hay không, nó không chỉ dựa vào quảng cáo, mà điều quan trọng hơn hết chính là chất lượng. Đồ tốt thì mãi mãi không bị người ta chê bỏ.”
Lúc này tâm trạng Trần Minh Hoa rất phức tạp, một bên cũng rất nỡ Tô Mạn, một bên thì Tô Mạn tín nhiệm bản thân ông ta như vậy, giao cho ông ta nhiệm vụ quan trọng như vậy, trong lòng ông ta cảm thấy rất vui.
Nghe thấy dặn dò của Tô Mạn, ông ta kích động đứng bật dậy: “Xưởng trưởng Tô, chú bảo đảm với cháu, Trần Minh Hoa chú một ngày còn ở xưởng thì tuyệt đối sẽ không để xưởng gia dụng Nam Bình phải xảy ra một chút vấn đề về chất lượng nào. Đây chính là tôn chỉ của xưởng chúng ta trong tương lai.”
Tô Mạn cười gật đầu.
Vào ngày thứ ba của cuộc trò chuyện này, thông báo Tô Mạn chính thức được bổ nhiệm làm huyện trưởng đã đến huyện Nam Bình.
Bí thư Cao được điều đi, đến một chuyên khu khác của Hồ Giang, đảm nhận chức phó cán bộ chuyên trách. Huyện trưởng Triệu trở thành bí thư Triệu, và xưởng trưởng Tô trở thành huyện trưởng Tô.
Tin tức này vừa được phát thì tất cả mọi người ở huyện Nam Bình đều kinh ngạc đến ngây người.
Những lãnh đạo khác như thế nào, họ không quan tâm. Dẫu sao thì đây cũng không phải là lần đầu tiên Nam Bình thay đổi lãnh đạo. Đến đến đi đi, thế nào cũng sẽ có lãnh đạo thôi.
Nhưng mà xưởng trưởng Tô trở thành huyện trưởng Tô thì lại khác rồi.
Xưởng trưởng Tô là nữ đồng chí đấy, mới hai mươi tuổi thôi.
Cô làm xưởng trưởng quả thực cũng rất lợi hại, không phải là nữ đồng trí trẻ tầm thường.
Xưởng trưởng với huyện trưởng vẫn có khác biệt, hơn nữa khác biệt còn rất lớn.
Nhưng mà người dân Nam Bình cũng không có bất cứ ý kiến phản đối gì đối với quyết định này.
Dù sao thì người trong nhà đều là công nhân của xưởng gia dụng Nam Bình, xưởng trưởng Tô đã nuôi sống được rất nhiều gia đình công nhân đấy.
Và công xã ở phía dưới thì không cần phải nói gì nữa, xưởng gia dụng nhận thầu lâm trường, kể từ khi kiếm được tiền, cũng bắt đầu báo đáp cho họ rồi. Người dân nơi đây đều được lợi, hơn nữa xưởng phân bón hóa học lại ở dưới xưởng gia dụng, còn là xưởng do xưởng trưởng Tô giới thiệu vào. Những chuyện này, ban đầu người dân đều biết cả.
Cho nên sau khi biết Tô Mạn làm huyện trưởng thì mọi người mặc dù có kinh ngạc, nhưng cũng rất vui mừng vì điều đó.
Dẫu sao thì mọi người đều tin vào nhân phẩm của xưởng trưởng Tô, cô làm huyện trưởng, thế nhất định là một cán bộ tốt.
Nếu nói người mà cảm thấy phiền muộn thì chính là các công nhân của xưởng gia dụng Nam Bình.
Các công nhân đều không nỡ Tô Mạn, cô xưởng trưởng trẻ tuổi này.
Trong lòng họ, không ai có thể thay thế vị trí xưởng trưởng này của Tô Mạn. Một tay cô xây dựng nên xưởng gia dụng Nam Bình và chỉ trong thời gian ngắn, cô đã dẫn dắt xưởng gia dụng Nam Bình vươn đến toàn quốc, và vươn ra cả thế giới. Một thành tích vẻ vang như vậy, không ai có thể sánh bằng được nữa.
Vốn dĩ họ còn nghĩ Tô Mạn còn trẻ như vậy, làm xưởng trưởng mười mấy năm, cùng nghỉ hưu với mọi người nữa đấy.
Kết quả bây giờ Tô Mạn được điều đi rồi.
Mặc dù vẫn ở Nam Bình, nhưng sau này cô không còn là xưởng trưởng Tô của họ nữa rồi.
Mọi người nghĩ đến thì thấy khó chịu.
Lúc Tô Mạn triệu tập cuộc họp, mọi người đều không có tinh thần gì cả, có vài công nhân lâu năm vào xưởng cùng đợt với Tô Mạn trực tiếp rơi nước mắt rồi.
Họ nhớ lại những khung cảnh khi đợt người đầu tiên vào xưởng, hai mươi người trong số họ, dưới sự lãnh đạo của xưởng trưởng Tô, đã dọn dẹp khu nhà xưởng cũ hoang vắng.
Những cảnh tượng đó dường như đang ở ngay trước mắt. Bây giờ, xưởng trưởng Tô đã dẫn dắt họ sống một cuộc sống tốt đẹp, nhưng cô lại sắp rời xa bọn họ rồi.
Nhìn thấy công nhân đợt đầu tiên khóc, cảm xúc của các công nhân vào xưởng sớm cũng rất nặng nề, đỏ mắt không biết phải nói gì, chỉ ngước mắt mong ngóng nhìn Tô Mạn, muốn cho Tô Mạn biết rằng họ không nỡ cô, cho dù điều này cũng không thay đổi được bất cứ hiện trạng gì.

Bạn cần đăng nhập để bình luận