Trở Lại Thập Niên 60 Tôi Bị Hệ Thống Hố

Chương 668 - Đạt thành hợp tác




Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
“Chúng ta phải tính toán cẩn thận về món nợ này, phải lấy bao nhiêu đồ gia dụng để trả nợ.”
Tô Mạn cười đáp: “Vậy thì phải xem nhu cầu của bên chú. Nếu như số lượng quá lớn, thì kéo dài thời gian thuê hay là lấy tiền?”
“Thời gian lâu nhất là bao lâu?”
“Không quá mười năm. Hơn nữa để đảm bảo mỗi chiếc xe không hao tổn quá nhiều, chúng cháu yêu cầu mỗi năm sẽ đổi xe một lần, sử dụng luân phiên. Chú cũng biết đấy, nếu như sử dụng xe liên tục thì mức độ hao mòn của xe sẽ rất lớn, điều này không công bằng với các chú. Nếu như bảo chúng cháu đền thì chúng cháu cũng không đền nổi tiền của mấy chiếc xe.”
Trưởng phòng Chu đáp: “Ý kiến này chúng tôi có thể xem xét, nhưng cũng cần phải xem xét tình hình thực tế, nếu như toàn bộ xe của quân khu đều cho thuê thì...”
“Trưởng phòng Chu, chúng ta quân dân một nhà, chú cũng không được lừa cháu đâu đấy. Bên quân khu cũng nên để lại một nhóm xe dự bị, sẵn sàng cho bất kỳ tình huống nào, sao lại không có xe được.”
“Được rồi, điều này tôi sẽ ghi chú lại rồi phản ánh với lãnh đạo. Có còn vấn đề gì khác không?”
Tô Mạn cười lắc đầu: “Hết rồi, chúng cháu cũng sẽ không gây thêm rắc rối cho quân khu. Bây giờ chỉ cần suy nghĩ vấn đề số lượng đồ gia dụng nữa thôi. Chỉ cần bên quân khu quyết định, chúng cháu sẽ tính toán để có thể bàn giao.”
“Được, hôm nay tôi sẽ về báo cáo tình hình với lãnh đạo. Muộn nhất là sáng mai sẽ có tin tức cho cô.” Trưởng phòng Chu đương nhiên là không bằng lòng lấy tiền ra, thà để thời gian cho thuê càng lâu càng tốt.
Quân khu tỉnh hiện tại cũng không nhiều khả năng đi đánh trận, dẫu sao cũng là khu vực nội bộ, duy trì ổn định là được rồi. Cơ hội để dùng đến mấy cái xe này không nhiều.
Hơn nữa số lượng cho xưởng đồ gia dụng thuê cũng không thể quá nhiều. Không chiếm dụng bao nhiêu tài nguyên.
Tô Mạn còn chuẩn bị mời trưởng phòng Chu ở lại ăn bữa cơm. Đáng tiếc trưởng phòng Chu bày tỏ rằng con người mình không thể ăn một xu một hào nào của nhân dân, ngồi xe đi là được rồi.
Tô Mạn và lãnh đạo xưởng cùng nhau đứng ở cửa nhìn chiếc xe đi xa.
“Chiếc xe đó thật tốt, xưởng ta được phân cho hai chiếc.”
Nghe thấy được phân xe, đương nhiên là mọi người đều vui. Chiếc xe tốt như thế, sau này lúc đi ra ngoài đàm phán công việc thì oai phong biết bao.
Tô Mạn đưa mọi người vào xưởng, nói chuyện thuê xe cho mọi người nghe.
“Chuyện thuê số lượng bao nhiêu thì mọi người quyết định theo nhu cầu, phía bên mình quyết định xong, tôi sẽ đi đàm phán. Ngoài ra chiếc xe của tôi, tôi tự trả tiền.”
Trần Minh Hoa nói: “Xưởng trưởng, vậy sao được, cháu cũng là vì công việc của xưởng mà.”
“Không sao, cháu sẽ không thêm gánh nặng cho xưởng. Vả lại bình thường cháu đi nhiều, cần phải đi nhiều nơi để duy trì mối quan hệ, cháu tự bỏ tiền, dùng vậy yên tâm hơn. Chuyện này không cần bàn nữa.”
Trong lòng Tô Mạn đã quyết định rồi, mọi người cũng không tiện nói thêm.
Tô Mạn lại căn dặn: “Chú Trần à, sau này đơn hàng của quân khu, chú phải nghiêm khắc kiểm tra. Đồ dùng quân nhu không thể qua loa một xíu nào. Đặc biệt là công nhân làm hàng hóa này phải là người tin tưởng nhất.”
Con người Trần Minh Hoa thận trọng, biết thế nào là nặng nhẹ: “Chú hiểu rồi, đến lúc đó chú sẽ bố trí mấy người có chuyên môn ở xưởng làm, nhất định sẽ bảo người ta trông coi nghiêm ngặt, không để xảy ra bất kỳ sơ suất gì.”
Trái lại Tưởng Hiểu Lượng nghĩ mãi không ra, mặc dù nhận đơn hàng của quân khu, thế nhưng lại không lấy được tiền mặt, dùng tiền phí thuê xe để trả. Hơn nữa còn là giá xưởng sản xuất.
Nếu không phải do nguyên vật liệu là của chính mình thì có khi là lỗ vốn rồi: “Xưởng trưởng Tô, vụ kinh doanh này tôi thấy không kiếm được nhiều, nhưng tôi biết là cô không làm ăn lỗ vốn, chỉ là nghĩ mãi không ra thôi.”
Tô Mạn nhìn anh ta: “Tưởng Hiểu Lượng, anh động não nhiều một chút, nếu như anh mà còn tiếp tục như thế này thì cẩn thận bị người khác vượt qua đấy.”
Tưởng Hiểu Lượng: “…”
Đả kích thì đả kích, Tô Mạn vẫn xem trọng bồi dưỡng nhân tài. Đầu óc Tưởng Hiểu Lượng không kém, chỉ kém phần kiến thức thôi: “Chúng ta cần nhiều xe hay là quân khu cần nhiều đồ gia dụng.”
“Đồ gia dụng.”
“Đúng rồi, chính là đồ gia dụng. Bọn họ dùng đợt đầu thấy tốt thì chắc chắn sẽ có lần thứ hai. Sau này không thể cứ lấy tiền cho thuê xe để gán nợ được, nên phải móc tiền tươi thóc thật ra. Điều quan trọng nhất của vụ kinh doanh này không phải là kiếm tiền, mà là mở ra con đường. Có mối quan hệ cho thuê này rồi, thì quan hệ hợp tác giữa chúng ta và bọn họ là một mối quan hệ thân thiết. Tiếp tục đàm phán chuyện hợp tác là chuyện hợp tình hợp lý thôi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận