Trở Lại Thập Niên 60 Tôi Bị Hệ Thống Hố

Chương 802 - Cơ sở chăn nuôi 2




Đối với những huyện khác, chỉ cần có thể học được kỹ thuật là xong, cho nên họ thấy vụ này cũng không sao, dù gì cũng chẳng tới lượt mình.
Bí thư Hải và cán bộ chuyên trách Lâm cũng cảm thấy không có gì bất ổn.
Nhưng họ cũng biết mục đích của Nam Bình. Người ta đâu có vì chuyên khu, người ta vì tiền cơ.

Tuy quyết tâm yêu cầu đòi tiền của Nam Bình không nhỏ. Nhưng bí thư Hải và cán bộ chuyên trách Lâm đều keo kiệt cả. Thật ra thì, cán bộ bây giờ chẳng có ai là không keo kiệt đâu. Ai bảo thời đại này quá nghèo. Trong túi lèo tèo vài đồng lẻ thì phải giữ cho chặt hơn thôi.
Cho nên bí thư Hải và cán bộ chuyên trách Lâm muốn làm công tác tư tưởng riêng cho phía Tô Mạn, cần có tinh thần cống hiến.
“Những đồng chí khác trước tiên nghĩ xem triển khai công tác chăn nuôi thế nào, các đồng chí bên Nam Bình đến văn phòng tôi.” Bí thư Hải dặn dò một câu rồi dẫn đầu đi ra ngoài.
Cán bộ chuyên trách Lâm cười với Tô Mạn xong cũng đi theo ra ngoài.
Tô Mạn và bí thư Triệu liếc nhìn nhau, biết là còn phải qua được cửa lãnh đạo mới xong được.
Chờ cho mấy người đi hết mấy lãnh đạo huyện còn ở lại sôi nổi thảo luận, đoán rằng Nam Bình phải nhận phê bình rồi.
Trong văn phòng, Tô Mạn và bí thư Triệu hai người một vẻ thà gãy không cong.
Bí thư Hải nói: “Tôi biết ý tưởng của hai người, nhưng chuyên khu thật ra không dư dả gì.”
“Cháu biết, nhưng tỉnh có tiền. Hiện tại việc xuất khẩu của tỉnh diễn ra suôn sẻ, họ sung túc lắm.” Tô Mạn nói.
Không biết Hồ Giang kiếm được chỗ tốt gì từ bên James mà đối với việc xuất khẩu của Hồ Giang cấp trên rất nhẹ tay. Cho nên sự nghiệp xuất khẩu của Hồ Giang làm rất khấm khá.
Bí thư Hải: “…”
Tô Mạn nói: “Lãnh đạo, ở đây không có người ngoài cháu xin phép nói thẳng. Nam Bình chúng cháu hiện giờ muốn tiến hành một công cuộc lớn, không phải là một hai cái trang trại chăn nuôi, mà là quy mô toàn huyện, chỉ riêng huyện phải dựng một trang trại chăn nuôi có diện tích mấy trăm mẫu, sau đó các xã cũng mở trại chăn nuôi, đội sản xuất cũng sẽ dựng trại chăn nuôi. Tính ra sẽ tốn không ít tiền. Chúng cháu cần nguồn vốn đầu tư.”
Bí thư Hải và cán bộ chuyên trách Lâm sợ ngây người. Bọn họ đoán Tô Mạn muốn mở rộng, nhưng không ngờ muốn làm lớn đến mức ấy: “Nhiều trang trại chăn nuôi như thế các cháu không lo xảy ra vấn đề sao?”
Tô Mạn nói: “Lo lắng cũng không được ích gì, chúng ta không thể bởi vì lo mà không làm. Hiện giờ Nam Bình cũng đang đi con đường mà người khác chưa từng đi qua. Đoạn đường lần này còn dễ đi hơn so với quê hương đồ gia dụng. Chỉ cần chúng cháu hoàn thiện kỹ thuật nuôi dưỡng những chuyên khu khác hoàn toàn có thể ngồi không hưởng lộc rồi. Vậy nên chúng cháu cần được sự hỗ trợ. Hơn nữa cháu cảm thấy đây cũng là một phương pháp khuyến khích, khuyến khích những huyện khác tự tìm kiếm con đường phát triển cho riêng mình, không để xảy ra tình trạng há miệng chờ sung. Thấy được là chỉ cần cố gắng, cấp trên sẽ ủng hộ, người ta mới càng có thêm động lực.”
Bí thư Triệu gật đầu phụ họa: “Đúng vậy, ngài cũng biết, trước kia bọn họ còn nói mát. Không có chút tiến thủ nào.”
Tô Mạn lại nói tiếp: “Thật ra chuyên khu được coi như là đang đầu tư vào chúng cháu. Giống như các sở nghiên cứu muốn làm nghiên cứu cần có nguồn kinh phí vậy. Chuyên khu Hoa Châu chúng ta tìm kiếm con đường phát triển mới, vậy phải có quyền yêu cầu kinh phí tìm kiếm chứ? Không một huyện nào tình nguyện đứng ra gánh lấy áp lực để làm những việc này như chúng ta. Nam Bình chúng ta chính là căn cứ thực nghiệm tốt nhất.”
Bí thư Hải và cán bộ chuyên trách Lâm: “…”
“Nếu thật sự không thể, coi như chúng cháu vay cũng được.”
Nói đến mức độ ấy rồi còn có thể từ chối được sao.
Keo kiệt thì keo kiệt chứ Nam Bình muốn làm việc chính đáng cũng nên hỗ trợ chút đỉnh.
Dù sao đã có quê hương đồ gia dụng đi trước làm ví dụ, Nam Bình làm việc rất bài bản đáng tin. Lần này còn là Tô Mạn kiểm soát tình hình Nam Bình, cứ thử xem thế nào.
Có điều chuyện này còn mạo hiểm hơn quê hương đồ gia dụng, quê hương đồ gia dụng dù cho có thất bại cũng không tổn thất gì. Nhưng nếu việc này thất bại sẽ tổn thất rất lớn. Cho nên mấy người bí thư Hải không định kinh động đến tỉnh. Thế nên là cơ sở chăn nuôi Hồ Giang thì không được nhưng cơ sở chăn nuôi Hoa Châu thì trong khả năng có thể xem xét.
Về phần tiền thì… Phê duyệt ba mươi vạn cho bọn họ trước.
Số tiền này cũng khá lớn rồi. Bí thư Triệu cầm bàn tính trên bàn bí thư Hải tính tính, miễn cưỡng dựng được mấy trang trại chăn nuôi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận