Trở Lại Thập Niên 60 Tôi Bị Hệ Thống Hố

Chương 183 - Đơn hàng đầu tiên




Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
Thôi Hướng Bắc bật cười ha ha: “Tôi chỉ tùy việc mà xét thôi, bây giờ chính là minh chứng tốt nhất. Nếu không phải các anh gây sự, thì lúc này hoàn toàn sẽ không thế này, hơn nữa, vì chuyện ăn một miếng thịt, mà lại phải tới đây hốt phân người…”
Bản thân anh nói đến lại có hơi tức giận.
Trong lòng hai anh em Tô Nhị Trụ và Tô Tam Trụ cũng không thoải mái, cẩn thận ngẫm lại, hai anh em mới là người chịu thiệt to. Thằng nhóc này tốt xấu gì còn ăn được nhiều thịt như vậy, khi đánh nhau cũng không chịu thiệt. Nhưng mình thì sao, anh em nhà mình đã không ăn được bao nhiêu thịt, lại còn phải tới đây dọn phân người. Quá thiệt rồi!
Thôi Hướng Bắc nói: “Cho dù các anh có thừa nhận hay không, thì dù sao các anh cũng đã chịu thiệt rồi. Sớm biết thế này, lúc đầu chúng ta hợp tác, cùng nhau ăn uống no say lại là chuyện tốt biết bao.”
Tô Nhị Trụ và Tô Tam Trụ không tin nhìn anh.
Tô Tam Trụ hỏi: “Cậu có lòng tốt như vậy sao?”
“Đương nhiên có, thứ ở trong núi là của tập thể, cũng không phải của tôi. Các anh có ăn cũng không phải chuyện của tôi. Còn nữa, cùng nhau hợp tác, còn có thể bắt được nhiều hơn. Lần trước tôi phát hiện ra dấu vết của lợn rừng, một mình không thể bắt được. Các anh nói xem, nếu như có được nhiều thịt như vậy…
Hai anh em đang ở bên cạnh hố xí thối ngút trời, cũng bắt đầu nuốt nước miếng. Nhưng nghĩ đến em gái, bọn họ lại lo lắng, Tô Tam Trụ bảo: “Không được, con bé em phát hiện ra rồi, sẽ không bỏ qua cho chúng tôi đâu.”
Thôi Hướng Bắc: “…” Cán sự nhỏ này quả nhiên lợi hại.
Anh đáp: “Sợ cái gì, tôi có cách.”
Tô Nhị Trụ khinh thường nói: “Nếu như cậu có cách, còn có thể tới đây dọn phân người được sao?”
“Không tin thì thôi, tôi chỉ không muốn so đo với nữ đồng chí mà thôi. Các anh bằng lòng dọn phân chịu khổ, là chuyện của các anh. Đến khi đó, tự tôi ra ngoài kiếm đồ tốt. Dù sao các anh cũng không thể tố cáo tôi. Cùng lắm thì chơi đến cùng.” Thôi Hướng Bắc đáp, cố tình nở nụ cười đắc ý.
Nghe thấy Thôi Hướng Bắc cười đắc ý như vậy, trong lòng hai anh em bắt đầu mất cân bằng.
Mẹ nó chứ, thật đúng là quá thiệt thòi.
Đều là người cùng phạm lỗi, cùng nhau đi hốt phân người, người ta còn có thể tiếp tục ăn thú rừng, bọn họ biết cũng không thể đi tố cáo.
Đây đúng thật là không công bằng.
Dựa vào cái gì chứ?
Nhát gan thì chết đói, to gan thì chống đỡ qua… bỏ đi, vẫn nên tiếp tục làm tên nhát gan đi, không muốn lại đi hốt phân người nữa, cũng không muốn bị em gái bắt được.
Hai anh em ỉu xìu tiếp tục hốt phân, nhưng oán niệm đối với Thôi Hướng Bắc lại càng sâu sắc hơn, khi xách thùng phân đi, ánh mắt nhìn anh cũng mang theo chút oán khí.
Thôi Hướng Bắc ngược lại cũng không ngờ, hai anh em này rõ ràng đã động lòng, vậy mà vẫn không có lá gan này. Anh chậc chậc hai tiếng, một mặt cảm thấy đàn ông ở nông thôn này có phải quá không có tâm huyết rồi không, mặt khác lại cảm thán vì uy lực của cán sự nhỏ đó rất lớn.
Mãi cho đến khi bận rộn hết bốn, năm ngày, mới hoàn thành công việc gian khổ này.
Những thành phần xã viên không tốt đó thì lại vui sướng, ánh mắt nhìn bọn họ còn mang theo chút biết ơn.
Tô Mạn vừa vặn nhận được tiền lương tháng này, nhìn thấy biểu hiện của bọn họ rất tốt, mới kêu bọn họ đừng gây sự nữa, đợi qua vài ngày nữa sẽ vào huyện mua chút thịt cho bọn họ ăn.
Cô đã chuẩn bị cho hai anh mình đi học nghề thợ mộc, sau này còn nếm mùi đau khổ nữa, trước đó vẫn nên kiến nghị cho bọn họ chút ngon ngọt, để bình ổn lòng quân, tránh cho đến khi đó bị người ta dùng hai miếng thịt lừa mất.
Thôi Hướng Bắc đó, cô cũng không cho rằng anh sẽ ngoan ngoãn, nên không thể không đề phòng, nhưng công việc mà cô tiếp nhận cũng bận rộn, chỉ sợ không thể quan tâm được, cũng chỉ có thể đặt qua một bên trước.

Bởi vì đã đến tháng mười một, áp lực phía bên xưởng quần áo cũng tới, phải bắt đầu đẩy nhanh tốc độ.
Các nữ xã viên tham gia đào tạo bắt đầu vất vả. Để sớm huấn luyện kỹ thuật của mình cho tốt, nên chiều nào người lao động cũng tới công xã từ sớm để tham gia đào tạo.
Nhưng mọi người đều biết đơn đặt hàng đầu tiên đã nhận rồi, cho nên đối với loại vất vả này cũng không hề oán hận một chút nào. Ngược lại còn rất mong đợi có thể làm việc cho nhà xưởng. Cho dù không phải là công nhân chính thức, thì tốt xấu gì cũng là một nửa công nhân, kiếm được cũng nhiều hơn so với trồng trọt.

Bạn cần đăng nhập để bình luận