Trở Lại Thập Niên 60 Tôi Bị Hệ Thống Hố

Chương 568 - Có thể giúp một tay




Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
Xưởng trưởng Trần bảo: “Vậy Tiểu Tô thì sao, vừa rồi Tiểu Tô đi cùng huyện trưởng Triệu vào cửa đúng không?”
Tô Mạn vẫn luôn vùi đầu ăn cơm, nghe được lời này lại đảo trắng mắt: “Chú Trần, không phải cháu muốn trách chú đâu, nhưng chú phải đọc thêm nhiều sách vào, kế ly gián đấy có hiểu không? Sao chú lại trúng kế thế hả giời?”
Xưởng trưởng Trần: “... Vậy là chú nghĩ nhiều rồi, nhưng mà, mọi người đảm bảo sẽ không nghĩ khác chứ?”
Tô Mạn cười nói: “Đảm bảo đảm bảo, chúng cháu chăm chỉ phát triển nhà xưởng, sẽ không nghĩ khác đâu.” Dù sao chỉ cần ủng hộ nhà xưởng của chúng ta phát triển, ai quản chuyện đều như nhau cả. Không sai, cô chính là người thực tế như vậy đấy.
Xưởng trưởng Cao và xưởng trưởng Chu cũng rất nhanh đã bày tỏ thái độ: “Chúng tôi và Tiểu Tô có suy nghĩ giống nhau.”
Có được lời đảm bảo của mấy người, xưởng trưởng Trần cũng yên tâm.
Nhưng ông ta không biết đó là đợi sau khi ông ta về xưởng, ba người Tô Mạn lại ngồi uống trà với nhau.
Cuộc họp ngày hôm nay là điều bọn họ không nghĩ tới. Theo lý mà nói, chuyện trong huyện có thay đổi thế nào, cũng sẽ không trực tiếp liên lụy đến bọn họ. Từ trước đến nay lãnh đạo cũng sẽ không đặt tầm nhìn về phía bọn họ, kết quả huyện trưởng Triệu này lại nhìn chằm chằm vào bọn họ nhanh như vậy.
Đặc biệt là hình như còn nhắm vào bên Tô Mạn.
Tô Mạn bảo: “Cháu cảm thấy cứ lặng lẽ quan sát sự thay đổi là tốt nhất. Nói thực, bí thư Lâm đi rồi, cháu cảm thấy giống như mẹ ruột của chúng ta đi vậy, làm gì cũng có hơi rụt rè. Cho nên trong năm cháu cũng không định làm gì hết, chuẩn bị sắp xếp chuyện ở xưởng cho xong. Đầu xuân lại làm một vài hành động, thử thái độ của bên trên một chút.”
Xưởng trưởng Chu bảo: “Tiểu Tô, cái khác không nói, nhưng tam giác sắt chúng ta chắc chắn không thể gãy một bên nào được, bọn chú cũng luôn muốn giúp cháu.”
Xưởng trưởng Cao cũng gật đầu: “Không sai, nếu như gặp phải chuyện gì cứ nói với bọn chú.”
Tô Mạn nghe được lời đảm bảo của hai người, trong lòng hơi dao động, tuy rằng bình thường đều hại nhau, nhưng vào thời khắc mấu chốt vẫn có thể đứng ra bày tỏ thái độ, cũng không uổng công cùng mọi người phát tài lâu như vậy.

Chuyện huyện trưởng Triệu tìm các đơn vị trong huyện mở họp, vừa sáng bí thư Cao đã biết, nhưng tình hình cụ thể của cuộc họp thì ông ta cũng không rõ cho lắm.
Vẫn là xưởng trưởng Trần lén lút báo cáo tin tức cho ông ta.
Chuyện này là xưởng trưởng Trần nói, dù sao bí thư Cao cũng là quý nhân của ông ta, ông ta cũng không thể làm đến mức bình tĩnh được như đám người Tô Mạn, cảm thấy chuyện này vẫn phải nói với bí thư Cao mới được.
Sau khi nói xong tình hình, còn không quên chèn thêm những lời đẹp về thành viên trong tổ chức của mình: “Nhưng đám người Tiểu Tô vẫn rất kiên định mà không dao động. Có thể thấy chuyện mà huyện trưởng Triệu nghĩ chắc chắn không thể thành công. Bí thư Cao, ông cũng đừng có suy nghĩ khác về đám người Tiểu Tô, bọn họ đều là những đồng chí tốt.”
Bí thư Cao thở dài.
Ông ta nhìn thấy huyện trưởng Triệu như vậy, lại nghĩ đến mình lúc đầu, bởi vì tới một nơi, nôn nóng làm việc mới xảy ra rất nhiều tình huống. Còn suýt chút nữa hiểu lầm bí thư Lâm. Sau này vẫn là chịu thiệt rồi, mới ý thức được lỗi sai của mình.
Thực ra bí thư Cao cũng không định tranh đấu gì, đối với toàn bộ hành vi của huyện trưởng Triệu, ông ta cũng chỉ thờ ơ lạnh nhạt mà thôi. Chỉ cần huyện trưởng Triệu không chạm đến lợi ích của Nam Bình, cũng sẽ không quan tâm ông ta làm gì.
Nhưng hiện tại, huyện trưởng Triệu muốn làm dấy lên mâu thuẫn nội bộ ở Nam Bình, đây là điều mà ông ta không cho phép. Cho nên bí thư Cao đặc biệt đi tìm huyện trưởng Triệu nói chuyện, muốn nhắc nhở ông ta vài câu.
“Đồng chí Quốc Bình, bây giờ chúng ta đều là đồng chí ăn chung một nồi cơm, sau này có chuyện gì về mặt công tác, hai người chúng ta có thể bàn bạc với nhau. Tất cả đều là vì sự phát triển của Nam Bình và đoàn kết nội bộ, có đúng không?”
Huyện trưởng Triệu thầm nghĩ còn không biết là ai cơ, nói dễ nghe thật, thật sự có suy nghĩ gì được chứ, còn không phải là muốn áp chế ông ta hay sao? Ông ta cười đáp: “Cái đó đương nhiên rồi, tôi cũng là một lòng một dạ vì sự phát triển trong huyện, muốn làm việc thật cho huyện mà thôi. Còn không phải sao, vài ngày trước tôi mở một cuộc họp, chính là để hiểu thêm về tình hình của các đơn vị trong huyện, muốn xem bọn họ có kế hoạch phát triển gì. Tôi ở bên này cũng có thể giúp một tay.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận