Trở Lại Thập Niên 60 Tôi Bị Hệ Thống Hố

Chương 209 - Tự hào 2




Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
Bình thường Tô Mạn cũng thỉnh thoảng có tiếp xúc với họ, cho nên cô đến văn phòng này, những người khác cũng đều quen thuộc với cô rồi.
Đặc biệt là nữ đồng chí Trương Hồng Hà cực kì vui mừng, nói rằng cuối cùng văn phòng tổng hợp cũng có một nữ đồng chí đến rồi.
Chủ nhiệm Lưu vui mừng nói: “Chúng ta hãy hoan nghênh sự hiện diện của đồng chí Tô Mạn nào. Sau này phải xưng hô là chủ nhiệm Tô rồi.”
Nói xong ông ta dẫn đầu vỗ tay trước, những đồng chí khác cũng vỗ tay theo với vẻ mặt tươi cười.
Tô Mạn vội vàng nói: “Đừng đừng đừng, tôi vẫn còn là cán sự của văn phòng tổng hợp đấy, xưởng tổng hợp thì không tính, tôi ở trong xưởng thì xưng hô chức vị đó, còn ở văn phòng này vẫn nên gọi tên tôi đi, hoặc là gọi tôi một tiếng cán sự Tô cũng được, tôi thấy đều thích hợp cả. Gọi chủ nhiệm, tôi không dám đáp lại đâu.”
Trương Hồng Hà cười nói cởi mở: “Thế cũng được, tôi sẽ gọi cô là cán sự Tô nhé. Bảo tôi gọi chủ nhiệm, thật sự cũng không quen lắm.”
Người thân thuộc nhất với Tô Mạn là cán sự Tiểu Vương, anh ta nói: “Cán sự Tô, sau này chúng ta làm cùng một văn phòng rồi, em cũng phải làm cho văn phòng chúng ta phát triển như hội liên hiệp phụ nữ đấy nhé.”
“Đúng đấy, lúc trước bọn chú nhìn mà thèm.” Chủ nhiệm Lưu cười nói: “Chủ nhiệm Hách các cháu bây giờ nói chuyện với chú, mắt cứ nhìn lên trên. Bây giờ cháu đến chỗ bọn chú rồi, chúng ta cũng trở nên lớn mạnh thôi, đến lúc đó chú nói chuyện với bà ấy cũng sẽ nhìn lên trời.”
Những người khác đều bật cười lên.
Tô Mạn cảm thấy bầu không khí của văn phòng này cũng không tệ. Cũng không có gì lạ, dù sao thì một văn phòng quan trọng như vậy, thường sẽ không tùy tiện nhét người vào, người có thể vào được đều là người có năng lực, cũng biết làm người.
Sau khi thu xếp ổn thỏa trong văn phòng, Tô Mạn bắt đầu bắt tay vào công việc.
Cán sự Tiểu Vương bàn giao một số tư liệu về xưởng phục vụ tổng hợp cho Tô Mạn từ bên bí thư Trình, để Tô Mạn quản lý.
Mặc dù trong này có vài thứ do Tô Mạn xử lý rồi, nhưng mà cô vẫn nghiêm túc xem xong hết.
Tìm hiểu hoàn toàn về tình hình trong xưởng hiện nay.
Xưởng phục vụ tổng hợp mở lâu như vậy rồi, thật ra cũng không bao nhiêu việc, chỉ là dự án may quần áo cho xưởng may mặc.
Lúc trước bí thư Trình chuẩn bị gộp việc đi săn vào trong này, bây giờ trong huyện có xưởng gia công thực phẩm mới thành lập, họ không cần phải thêm vào trong xưởng phục vụ tổng hợp nữa.
Còn về đơn hàng dùng trúc chế tạo hộp đóng gói thì bí thư Trình vẫn chưa đi bàn. Dự án này vẫn còn chờ quyết định.
Nhưng mà Tô Mạn cảm thấy chuyện này cô nắm rất chắc. Có thể tiết kiệm vật tư công nghiệp hộp đóng gói, sử dụng sản phẩm thủ công, điều này có thể gây ấn tượng với huyện.
Sau khi đọc xong những tư liệu này, Tô mạn lại ghi chép vài mục kế hoạch trong cuốn sổ ghi chép công việc của mình.
Đầu tiên là chế tạo đồ dùng gia đình. Thợ mộc cũng đào tạo được một nhóm nhỏ rồi, đợi vào đông có thể sắp xếp họ đến làm công việc này.
Thứ hai là lò gạch ngói, đây là việc mà từ đầu cô đã nghĩ đến.
Thứ ba là mở rộng số lượng gia công hàng may mặc. Không chỉ ở trong huyện, còn có thể đến thành phố chào hàng.
Chỉ cần ba hạng mục công việc này được sắp xếp ổn thỏa, xưởng phục vụ tổng hợp xem như là hoàn toàn đi vào quỹ đạo chính. Sau này việc làm ăn sẽ càng ngày càng phát triển theo sự mở rộng của nghiệp vụ. Đến lúc đó không chỉ có các xã viên được lợi, công xã bên này cũng có thể có nguồn thu ngân sách thặng dư rồi.
Đương nhiên, trong hai hạng mục này, tạm thời chỉ có thể chọn một hạng mục trước. Dẫu sao thì thời điểm cuối năm quả thực rất bận.
Làm nhiều ra thì công xã cũng làm không nổi.
Tô Mạn cũng không gấp, tạm thời lập kế hoạch cho việc của xưởng đồ gia dụng.
Đây là kế hoạch ban đầu của cô.
Đừng thấy lúc này gỗ không đáng tiền, nhưng mà bạn muốn một cái tủ quần áo thành phẩm thì khó khăn rồi. Không chỉ cần có phiếu, mà còn phải đến thành phố lớn để mua.
Bởi vì thành phố bình thường không có xưởng đồ gia dụng. Bởi vì so với đồ gia dụng, nhà nước càng coi trọng sự phát triển của những công nghiệp nặng hơn, tiếp theo là vấn đề ăn mặc ở và đi lại. Tài nguyên đều dùng vào phương diện này.
Điều này cũng dẫn đến cung nhỏ hơn cầu.
Lúc trước Tô Mạn vẫn luôn suy nghĩ về chuyện này, trước kia cô không nói chính là muốn giữ việc này lại đến vào đông sẽ làm. Mùa đông thì các lao động cường tráng đều rảnh cả, nên họ có thể làm công việc này, mà cũng không làm nhỡ việc ở nông thôn.

Bạn cần đăng nhập để bình luận