Trở Lại Thập Niên 60 Tôi Bị Hệ Thống Hố

Chương 239 - Thể hiện bản lĩnh 2




Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
Lúc trước vào mùa động khi anh học tập trong trang trại nuôi lợn ở tỉnh, chỉ chuyên phụ trách chăm sóc mấy con lợn. Vì để mình có thể có một môi trường làm việc tốt, mỗi ngày anh đều tắm táp cho lợn, sau đó dọn dẹp chuồng lợn. Cũng bởi vì mỗi ngày đều dọn dẹp, cho nên môi trường làm việc của anh coi như có thể chịu đựng.
Nhưng trang trại nuôi lợn trong huyện này… Cũng quá dơ rồi.
Sau khi tới chỗ, đội trưởng Quách giao nhiệm vụ chọn lợn cho Thôi Hướng Bắc.
Thôi Hướng Bắc vừa đeo khẩu trang, vừa mang bao tay, đi vào bên trong chuồng lợn tràn đầy lợn.
Trông thấy trận thế này của anh, công nhân nuôi lợn bên cạnh nhỏ giọng hỏi: “Cậu ta như vậy mà có thể nuôi lợn hả?”
Đội trưởng Quách cũng cảm thấy tên nhóc phần tử trí thức này rất già mồm cãi láo. Còn đeo khẩu trang mang bao tay, không giống như người lao động.
Thôi Hướng Bắc quay đầu lại hỏi: “Là một lứa hả?”
Công nhân nói: “Một lứa? Đều xen lẫn cùng nhau, tự cậu chọn đi.”
Thôi Hướng Bắc liếc một cái xem thường, tiếp tục cố gắng bỏ qua phân lợn, sau đó quan sát cẩn thận, nhìn thấy chúng xen lẫn cùng nhau, anh dứt khoát đuổi lợn lên phía trước.
Mấy con lợn theo bản năng dồn vào một đống.
Nhưng rất rõ ràng, mấy con lợn này phân chia thành mấy đám. Chúng nó đều theo bản năng gom thành một cục.
Vậy có tỷ lệ rất lớn là một lứa.
Thôi Hướng Bắc chọn một đám chủng loại giống nhau. Trước nhìn lỗ tai một cái, lại nhìn cái đầu. Bộ dáng như vậy thoạt nhìn thật sự có hơi giống như đã nghiên cứu qua.
“Cậu ta chọn lợn à, hay đang làm gì vậy?”
Đội trưởng Quách lắc đầu: “Không biết.”
Bọn họ cũng có một vài tiểu chuẩn nhìn lợn, chính là nghe tiếng, ước lượng sức nặng gì đó. Không phiền phức như Thôi Hướng Bắc.
Ông cảm thấy dáng vẻ Thôi Hướng Bắc như vậy, hình như là đang coi tướng cho lợn… Đương nhiên, lời này cũng không thể nói bừa được.
Nhìn cả buổi, Thôi Hướng Bắc mới bắt đầu ước lượng sức nặng của lợn, xách ở trong tay nâng lên rồi lại nâng lên, chọn trúng con nào sẽ để sang chuồng không bên cạnh. Liên tiếp chọn tám con lợn mới ngừng lại.
Đây là số lượng lớn nhất đội trưởng Quách có thể chấp nhận được. Vượt qua con số này, ông lo không đền nổi.
“Chỉ mấy con này miễn cưỡng tạm được.”
Công nhân ở trang trại nuôi lợn lập tức cứng đờ khóe miệng, chọn nửa ngày, toàn bộ mà chỉ miễn cưỡng được?
Đội trưởng Quách đi qua nhìn mấy con lợn này, lấy tiêu chuẩn của ông để xem, quả thật cũng được, nhưng ông vẫn muốn nghe đề nghị của công nhân: “Lão Trương, ông nói thử xem, được không, tôi tin ông.” Nói xong đưa cho ông ta một điếu thuốc lá.
Công nhân được gọi là lão Trương đắc ý nhận lấy, đi qua tỉ mỉ nhìn mấy con lợn này.
Sau khi nhìn vài, ông ta lập tức phát hiện mình đã xem thường người trẻ tuổi này rồi. Thế mà mấy con lợn đều chọn rất tốt.
Ông ta nhìn Thôi Hướng Bắc nói: “Có chút bản lĩnh.”
Đội trưởng Quách nói: “Mấy con này cũng không có vấn đề gì hả?”
“Không. Đều rất tốt, thanh niên các cậu có chút bản lãnh.”
Đội trưởng Quách cười ha hả nói: “Dù sao cũng là phần tử trí thức, người đọc sách thì hiểu biết nhiều, ngay cả nuôi lợn cũng biết.”
Bởi vì về mặt chọn lợn Thôi Hướng Bắc có vẻ có chút chuyên nghiệp, đội trưởng Quách càng thêm tin tưởng với sự nghiệp nuôi lợn của đội sản xuất. Sau khi đặt lợn lên trên máy kéo, ông vui vẻ vỗ vai Thôi Hướng Bắc: “Thanh niên trí thức Thôi à, xem ra cháu thật sự biết nuôi lợn. Mới nãy rốt cuộc làm sao cháu xem lợn được vậy? Chọn thế nào?”
Ông rất tò mò vừa nãy Thôi Hướng Bắc có thật sự xem tướng con lợn hay không, nếu không cầm đầu lợn nhà người ta xem gì vậy?
Thôi Hướng Bắc có hơi bất mãn với lão đội trưởng luôn không tín nhiệm anh, anh cảm thấy không thuyết phục được lão đội trưởng, thì thực xin lỗi bản thân học tri thức nuôi lợn lâu như vậy. Nói: “Xem nhiều tiêu chuẩn, chẳng qua bình thường tất cả lợn đều phù hợp tiêu chuẩn không được mấy con, nhiều lắm có mấy chỗ phù hợp đã không tệ rồi. Đầu tiên chú nhìn cái đầu này…” Anh đeo bao tay, xách một con lợn đang kêu to lại đây, để nó đối mặt với đội trưởng Quách: “Nhìn cái trán này của nó vừa rộng vừa phẳng, một tí nếp nhăn cũng không có, có sức sống… Đôi mắt, sáng ngời có thần, sống với thái độ tích cực ăn uống ngon lành… Cái mũi này dài, lỗ mũi lớn, sẽ thở… Cái miệng này…”
Đội trưởng Quách: “… Cháu, cháu đang xem cho con lợn, xem…”
Thôi Hướng Bắc dứt khoát lấy ra một quyển sách nuôi lợn từ trong túi mình, lật đến một tờ cho ông xem: “Đây là kỹ thuật cao, kỹ thuật nuôi lợn cao cấp. Trên sách vở có.”
“…”

Bạn cần đăng nhập để bình luận