Trở Lại Thập Niên 60 Tôi Bị Hệ Thống Hố

Chương 324 - Buồn




Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
Bí thư Trình cười ha ha, đáp: “Điều đi rồi còn về đây làm gì nữa, đương nhiên là phải không ngừng tiến lên, người trẻ tuổi phải luôn tiến bộ.”
Trong đầu Thôi Hướng Bắc ong một tiếng, cũng không biết phải nghĩ gì nữa, anh chỉ biết, xưởng trưởng Tiểu Tô sắp đi, sau này không thể cùng nhau làm việc, không thể cùng nhau đi làm, cũng không thể cùng nhau về nhà được nữa, thậm chí gặp mặt cũng khó khăn.
Nghĩ như vậy, trên gáy anh bắt đầu đổ mồ hôi, sau lưng cũng bắt đầu đổ mồ hôi, cảm thấy ngày tháng năm có hơi lạnh. Đồng thời trong lòng cũng rất buồn bực, xưởng trưởng Tiểu Tô có đi hay không có liên quan gì đến mình đâu, sao trong lòng anh lại khó chịu như vậy.
“Tiểu Thôi, cháu sao thế, sắc mặt không tốt cho lắm?”
Thôi Hướng Bắc rối rắm đáp, cũng không dám nhìn Tô Mạn: “Cháu chỉ lo lắng vấn đề công việc thôi.”
Bí thư Trình đáp: “Có phải cháu lo lắng không thể tiếp nhận được công việc của Tiểu Tô không, yên tâm, Tiểu Tô đi rồi, công việc vẫn phải bàn giao cho cháu.”
Đây cũng là quyết định mà bí thư Trình tạm thời làm ra, trước đây ông ta còn lo lắng vì lý lịch của Thôi Hướng Bắc không đủ. Nhưng anh làm ra gạch tốt, kỹ thuật lại vượt trội, xưởng gạch này giao lại cho anh cũng không sai.
Thôi Hướng Bắc: “…”
Tô Mạn đáp: “Bí thư Trình, cháu ở bên này còn bao nhiêu thời gian có thể sắp xếp công việc, bên này chưa sắp xếp xong, cháu cũng không yên tâm rời đi.”
Bí thư Trình vừa nghe lời này của cô, trong lòng lại càng hài lòng về nhân tài này hơn. Nếu như đổi lại là người trẻ tuổi khác, vừa nghe có thể lên huyện làm việc, chắc chắn chỉ mong sao ngày mai đi luôn, có ai còn quan tâm đến công việc trong tay sau này nữa. Đáng tiếc, phía bên Bắc Hà này vẫn quá nhỏ, không giữ nổi một nhân tài như Tiểu Tô.
“Bí thư Trình kêu cháu tháng bảy chuyển qua đó, còn hai tháng nữa, cháu thấy có đủ thời gian không?”
Nghe được còn hai tháng nữa, trong đầu Tô Mạn lặng lẽ nghĩ ngợi, cảm thấy không có vấn đề, lúc này mới gật đầu, đáp: “Chắc là đủ.”
Bí thư Trình cười bảo: “Vậy được, đến khi đó cháu và Tiểu Thôi cứ từ từ bàn giao, hai người trẻ tuổi các cháu làm việc, chú vẫn rất yên tâm. Đúng rồi Tiểu Thôi, loại gạch mới này, cháu trở về chỉnh sửa tài liệu một chút, rồi cùng chú đi vào huyện một chuyến để báo cáo công tác.”
Thôi Hướng Bắc không yên lòng gật đầu.
Cho đến khi rời khỏi văn phòng của bí thư Trình, trong đầu anh vẫn loạn cào cào, nhìn Tô Mạn đi bên cạnh, anh lén liếc trộm cô một cái, hỏi: “Cô… thật sự sẽ vào huyện sao?”
Tô Mạn nghiêng đầu nhìn anh: “Không phải vừa rồi anh cũng nghe bí thư Trình nói rồi sao? Trên tổ chức đã sắp xếp như vậy, chúng ta đương nhiên phải làm việc theo sự sắp xếp của tổ chức rồi. Tôi đi bàn giao công việc ở xưởng gia dụng trước, sau này sẽ bàn giao chuyện ở xưởng nung gạch với anh sau, vừa vặn anh cứ thu xếp cho loại gạch mới trước đi.”
Thôi Hướng Bắc gật đầu, trong miệng rất muốn nói, thực ra làm ở đây rất tốt, tại sao lại phải đi. Nhưng anh cũng biết, các xã viên đều muốn lên huyện. Bọn họ đều cảm thấy huyện tốt, xưởng trưởng Tiểu Tô có khả năng cũng muốn đi vào huyện. Hơn nữa cô có năng lực, có thể tiến bộ, đối với cô mà nói đây cũng là một loại chuyện tốt.
“Tôi đi qua xưởng nung gạch đây.” Vì thế anh sải bước đi tới xưởng nung gạch.
Nhìn thấy anh đi như vậy, Tô Mạn cũng không nghĩ nhiều. Dù sao tính cách này của anh chính là như vậy. Hơn nữa bây giờ cô cũng không có lòng dạ nào đi quan tâm anh, bởi vì đột nhiên nhận được tin tức sắp được điều đi, cho nên rất nhiều kế hoạch của cô ở bên này đều phải điều chỉnh, nên dứt khoát trở về văn phòng.
Một mình Thôi Hướng Bắc trở về văn phòng ở xưởng nung gạch với vẻ rầu rĩ.
Tô Mạn cũng có một vị trí ở văn phòng trong xưởng nung gạch, ở ngay bên cạnh Thôi Hướng Bắc, nhưng cô dùng rất ít, thường đều là tới kiểm tra sổ sách vào cuối tháng, khi đó Thôi Hướng Bắc đặc biệt thích ngồi ở bên cạnh phối hợp làm việc với cô.
Có thể sau này, xưởng trưởng Tiểu Tô cũng sẽ không còn tới đây kiểm tra sổ sách nữa. Anh không nhịn được mà thở dài một tiếng, nhìn ra ngoài cửa với ánh mắt buồn bã.
Kế toán Từ và nhân viên kỹ thuật trong xưởng Tôn Gia Lượng bước vào. Tôn Gia Lượng là người nhã nhặn, đeo kính mắt, trên mặt đỏ bừng, ánh mắt nhìn kế toán Từ đều đang tỏa sáng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận