Trở Lại Thập Niên 60 Tôi Bị Hệ Thống Hố

Chương 368 - Trần Minh Hoa




Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
Tô Mạn biết hẳn sẽ có nhiều người đến tìm mình vì chuyện này nên nhất quyết không ở văn phòng nữa mà đi xem nhà xưởng. Huyện muốn mở xưởng thì sẽ có rất nhiều sự lựa chọn. Có một số nhà xưởng hồi trước không thể kinh doanh được nữa nên đã đóng cửa, cứ thế để không làm nhà kho, thậm chí một số nhà xưởng còn mọc cả cỏ dại, nhìn rất hoang tàn.
Tô Mạn đã tự mình xem xét các nơi này, chủ yếu xem xét vấn đề giao thông, bảo đảm xe lớn có thể lưu thông bình thường. Sau đó cô lại quan sát môi trường xung quanh, phải bảo đảm nếu sau này làm lớn thì sẽ có đủ diện tích để mở rộng nhà xưởng. Chỉ riêng việc xem xét địa điểm, Tô Mạn đã tốn 3, 4 ngày trời, bận đến nỗi mỗi ngày đều đi sớm về khuya mới quyết định được địa điểm.
Hơi xa so với khu tập thể huyện ủy, tốn hơn 20 phút đi xe đạp, nhưng giao thông thuận lợi, nằm ngay trên đường chính. Quan trọng là đất trống bên cạnh xưởng đủ lớn, sau này muốn xây xưởng hoặc ký túc xá đều sẽ có đất.
Ngoài ra, vì vị trí địa lý không phải là trung tâm, xưởng này lại không được dùng đến nên bây giờ bỏ hoang. Nếu muốn sử dụng, chỉ cần dọn dẹp sạch sẽ là được, không cần tiếp quản quyền sử dụng từ các phòng ban khác.
Khi đã quyết định được địa điểm, Tô Mạn bắt đầu công cuộc tuyển dụng. Tô Mạn lên kế hoạch ban đầu sẽ tuyển 10 công nhân chính thức, yêu cầu cần có tay nghề thủ công và sẽ tuyển thêm 10 công nhân học việc. Đây là lực lượng nòng cốt đầu tiên của Tô Mạn, quyết định kế hoạch phát triển trong tương lai của xưởng, vì vậy cô có yêu cầu khá nghiêm khắc với việc tuyển dụng. Lứa công nhân đầu tiên phải đảm bảo đạt đến trình độ thợ thủ công hàng thật giá thật, dù là học việc cũng phải có kiến thức cơ bản.
Sau khi liệt kê yêu cầu tuyển dụng, Tô Mạn đã báo cáo với bí thư Lâm. Bí thư Lâm nghiêm túc xem rồi ký tên vào, sau đó dán lên bảng tin của huyện.
Thông báo tuyển dụng vừa được đăng, người dân ở huyện lập tức kháo nhau, đặc biệt khi thấy số lượng công nhân chính thức và học việc cần tuyển chỉ có 20 người, tất cả liền hoang mang, vội vàng về nhà báo tin cho gia đình bạn bè của mình.
“Biết gì chưa? Huyện ta sắp thành lập xưởng gia dụng, bắt đầu tuyển dụng rồi, ai có tay nghề làm mộc đều được đi ứng tuyển.”
“Có yêu cầu gì với trình độ học vấn và tuổi tác không?”
“Công nhân chính thức không quá 50 tuổi, học việc không quá 30 tuổi. Tôi không đọc kỹ trình độ học vấn.”
“Có yêu cầu trình độ học vấn, công nhân chính thức tối thiểu tốt nghiệp tiểu học, học việc thì yêu cầu cao hơn, tối thiểu cũng phải tốt nghiệp cấp 2.”
Điều này khiến mọi người thấy lạ, yêu cầu với học việc cao hơn ư? Nhưng dù kỳ lạ thế nào đi nữa, con cái nhà mình đều đã học cấp 3 rồi, học vấn chỉ có cao chứ không thấp. Và cũng không cần biết là công nhân học việc hay công nhân chính thức, tầm này kiếm được việc đã là ngon rồi, vẫn đỡ hơn là ăn không ngồi rồi ở nhà. Không có việc thì ngay cả tìm người yêu cũng khó.
Trong một con hẻm ở huyện, một người phụ nữ lớn tuổi mua rau xách theo cái làn vui mừng chạy vào trong khu tập thể. Ở đây có rất nhiều hộ gia đình sinh sống, tất cả đều sống cạnh nhau.
Trời nắng như thế này, mọi người chịu khó giặt giũ, cả sân phơi đầy quần áo, nhìn rất luộm thuộm. Người phụ nữ vội vàng chạy đến một căn nhà ở góc xéo, đi vào bên trong thì thấy một người đàn ông trung niên đang sửa một băng ghế cà tàng.
“Ông Trần, ông đừng sửa nữa, mau đi ứng tuyển đi. Huyện ta sắp mở xưởng gia dụng, đang tuyển công nhân. Ông phù hợp hết mọi điều kiện.”
Trần Minh Hoa ngẩng đầu lên, lộ ra khuôn mặt vất vả gió sương, tuổi có vẻ như ngoài 40, nghe thấy vậy thì nói: “Điều kiện tôi đi được không? Tôi đã ngần này tuổi rồi.”
“Sao không đi được? Người ta không có yêu cầu nào khác, chỉ xem tay nghề thôi. Chỉ cần tay nghề tốt là được làm việc. Ông mau đi ứng tuyển đi, chỉ có mười công nhân chính thức thôi, nếu đến trễ sẽ mất phần đấy. Ông ở đây lén sửa đồ dùng cho mọi người, chẳng kiếm được bao nhiêu lại còn nơm nớp sợ bị người ta tố giác. Bây giờ có cơ hội làm công nhân, sau này có lương chẳng phải tốt quá còn gì? Không phải ông đã nói ông là học trò của một thợ lớn ở xưởng gia dụng hả? Không có bản lĩnh ư?”
Trần Minh Hoa tất nhiên có bản lĩnh, năm đó, thầy của ông ta là người nổi tiếng nhất xưởng gia dụng tỉnh, suýt nữa ông ta đã được tiếp quản vị trí rồi. Nhưng sau đó có rất nhiều biến cố ập đến, xưởng đóng cửa, người cũng chẳng còn. Ông ta về đây định tự mình làm, kết quả không được phép kinh doanh tư nhân. Tìm công việc thì vừa không có trình độ học vấn, vừa không quen biết, cứ lén lút sửa đồ gia dụng cho người ta để trang trải cuộc sống.

Bạn cần đăng nhập để bình luận