Trở Lại Thập Niên 60 Tôi Bị Hệ Thống Hố

Chương 764 - Đơn hàng liên tục




Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
Tô Mạn nhìn thấy số lượng xuất khẩu càng ngày càng tăng, thì biết việc làm ăn của ngài James đã trải rộng thị trường ở trong nước M.
Nếu không ông ta không có cách nào muốn sản xuất số lượng lớn như vậy.
Việc này cũng có nghĩa, sự phụ thuộc của ngài James đối với Hoa Quốc bên này đã lớn hơn.
Tô Mạn bắt đầu suy xét phải đi gặp phó chủ tịch tỉnh Cố một chút, muốn tâm sự với ông ta lần nữa. Có một số việc cho dù cô không ra mặt, nhưng có thể dùng một ít tri thức mình biết để đưa ra vài ý kiến.
Cô bên này còn chưa xuất phát, trong tỉnh đã gửi một văn kiện xuống. Liên quan đến chủ tịch tỉnh Lý trở thành bí thư tỉnh ủy, thông báo rằng phó chủ tịch tỉnh Cố trở thành chủ tịch tỉnh.
Nhìn thấy tin tức này, huyện trưởng Triệu và bí thư Cao quả thực vui đến nở hoa, cười híp mắt.
Dù sao phó chủ tịch tỉnh Cố chính là người phụ trách hạng mục quê hương đồ gia dụng Nam Bình, cũng coi như quan hệ thân thiết với Nam Bình bọn họ. Ông ta trở thành chỉ huy thứ hai của Hồ Giang, vậy sau này chẳng phải Nam Bình sẽ rất tốt sao?
Phó chủ tịch tỉnh Cố mới vừa trở thành chủ tịch tỉnh, lúc này Tô Mạn lại qua đó, vậy không thích hợp. Ít nhất không thể vào trong văn phòng. Để người ta trông thấy, còn tưởng rằng Nam Bình bên đây muốn đi lấy lòng chủ tịch tỉnh tân nhậm.
Cô lật tờ lịch một hồi, nhìn thấy gạch vào ngày mười tám tháng bảy.
Ngày Thôi Hướng Bắc tốt nghiệp. Bỗng chốc nở nụ cười.

Buổi chiều ngày mười tám tháng bảy, Tô Mạn lái xe thẳng đến đại học Hồ Giang bên ấy.
Trên thực tế Thôi Hướng Bắc đã hoàn thành bài vở, đây là ngày anh lấy bằng tốt nghiệp. Lần trước khi gọi điện thoại anh vừa nói ra miệng, Tô Mạn đã nhớ kỹ.
Lần này cũng không cần người khác gọi người giúp. Dừng xe lại, cô lập tức vào trong đại học tự mình tìm người.
Bây giờ Thôi Hướng Bắc cũng không ở ký túc xá, thiên phú của anh cực cao, năng lực học tập rất mạnh, trường học bên này cũng rất coi trọng anh. Sau khi biết anh có ý ở lại trường, đã sắp xếp một ký túc xá đơn ở phòng nghiên cứu bên ấy cho anh.
Khi Tô Mạn chạy đến dưới lầu ký túc xá, tìm bác bảo vệ đăng ký.
Cô mang theo chứng minh công tác, vẫn là xưởng trưởng. Bác bảo vệ khiêm nhường giúp đỡ đăng ký, để người đi tìm người giúp.
Khi Thôi Hướng Bắc cực kỳ kích động chạy từ trên lầu xuống, thì nhìn thấy Tô Mạn. Vui mừng suýt chút nữa không nhịn được muốn chạy qua ôm lấy người ta, anh cười chắp tay sau lưng, thật sự rất vui vẻ, cũng không biết nói cái gì, chỉ cười ngây ngốc gọi Tô Mạn.
Bác bảo vệ thấy vậy cũng có hơi nhìn không nổi. Thằng nhóc bình thường cực kỳ thông minh trông thấy người yêu cũng cực kỳ không có tiền đồ.
Tô Mạn cười nói: “Bác ơi bác xem đi, cháu thật sự là người yêu anh ấy. Một kiểu như vậy cả đời đó. Có phải cháu có thể đi lên không?”
“Đi đi đi đi.” Bác trai nhanh chóng xua tay.
Lúc này Thôi Hướng Bắc mới phản ứng lại, đi qua lôi kéo tay Tô Mạn, bắt đầu dẫn cô vào trong ký túc xá.
Ký túc xá của Thôi Hướng Bắc chính là phòng đơn, bên trong là giường một người, một cái bàn đơn giản. Tuy rằng diện tích không lớn, nhưng coi như rộng rãi thoáng mát.
Anh lại là một người cực kỳ thích sạch sẽ, thu dọn cẩn thận tỉ mỉ, sạch sẽ, cũng không giống chỗ của con trai chút nào.
Tô Mạn nhìn một vòng, hài lòng vô cùng.
Mới vừa xoay người qua, đã bị Thôi Hướng Bắc ôm lấy. “Tô Mạn, sao hôm nay em lại đây vậy?”
“Đương nhiên là bởi vì nhớ anh rồi. Nếu không em bận rộn như vậy, không có việc gì chạy qua bên này làm gì chứ?”
Thôi Hướng Bắc vui sướng hôn một cái thật mạnh ở trên trán cô. Bây giờ anh đã chính thức làm việc ở trong sở nghiên cứu, tuy rằng không phải nhân viên nghiên cứu chính, chỉ là một trợ lý, nhưng nhiệm vụ cũng không dễ dàng. Cho nên cũng không thể như trước kia bốc đồng rời khỏi trường học đi tìm Tô Mạn.
“Tô Mạn, anh yêu em.”
Tô Mạn nhìn mặt mày anh tuấn của anh, trong đôi mắt tràn ngập tình nghĩa, nhất thời tâm tình sung sướng, đè đầu anh xuống, sáp lại gần hôn lên.
Hai người đã lâu không gặp, hoàn cảnh còn là ở trong phòng riêng tư. Tình huống có chút không thể vãn hồi.
Tay Tô Mạn mới vừa sờ lên cơ bụng của Thôi Hướng Bắc, đã bị lôi ra sau lưng. Động cũng không thể động được.
Giọng nói Thôi Hướng Bắc khàn khàn nói: “Không được.”
789 nói: “Xem đi, không thể đùa giỡn lưu manh.”
Tô Mạn nhốt nó vào phòng tối nhỏ.
Tô Mạn tựa vào trên vai Thôi Hướng Bắc: “Thôi Hướng Bắc, chẳng lẽ cả đời không kết hôn, anh tính trao đổi tinh thần suốt đời sao?”

Bạn cần đăng nhập để bình luận