Trở Lại Thập Niên 60 Tôi Bị Hệ Thống Hố

Chương 373 - Khởi đầu mới




Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
Những người khác cũng nhanh chóng đi theo, hi vọng mình biểu hiện tốt chút, để có thể chụp được vài tấm hình.
Trong số công nhân của xưởng gia dụng, chỉ có một kế toán và Tô Mạn là nữ đồng chí, những người khác bao gồm cả nhân viên văn phòng đều là nam đồng chí. Hơn nữa tất cả còn là lao động cường tráng. Mọi người làm việc với tinh thần sục sôi ngất trời, ai cũng không thể lười biếng được.
Tô Mạn thì cùng với kế toán bưng trà lạnh cho mọi người. Sau đó cô cùng với kế toán dọn dẹp văn phòng nhỏ ra. Đây là địa điểm văn phòng của chính họ, đương nhiên họ phải tự dọn dẹp.
Mọi người thấy Tô Mạn là một xưởng trưởng mà cũng không lười biếng, còn giúp mọi người bưng nước, còn quét dọn phòng làm việc, thân là công nhân bình thường, họ còn có thể nói gì chứ? Ai nấy cũng làm việc hăng hái hơn.
Chỉ mới một ngày trôi qua, nhà xưởng hoang vu trước kia đã thay đổi diện mạo rồi. Cỏ trong sân đã biến mất, mạng nhện trên tường cũng không còn, trong phòng được tạt nước, quét dọn sạch sẽ. Tô Mạn sắp xếp hai nam đồng chí, tự tay treo bảng hiệu của nhà xưởng gia dụng huyện Nam Bình lên trước cổng lớn.
Tô Mạn lại mời thợ chụp hình người ta đến chụp cho mọi người tấm hình chung. Bên trong bức ảnh là một nhà xưởng gọn gàng và một nhóm công nhân mệt mỏi có chút nhếch nhác nhưng lại rất thỏa mãn.
Sáng sớm ngày hôm sau, các công nhân nhận được đồ lao động mới mà xưởng phát cho. Đây là đồ mà Tô Mạn mua nợ từ xưởng quần áo bên kia. Mỗi người hai bộ. Các công nhân nhận được đồ lao động, cảm giác bản thân cuối cùng cũng giống dáng vẻ của công nhân rồi.
Không chỉ có quần áo lao động, ngay cả bao tay, mũ, khẩu trang, Tô Mạn đều chuẩn bị cực kì đầy đủ. Thậm chí còn cô còn bảo những công nhân này báo số giày của mình lên, cô còn muốn phát giày cho họ nữa. Những thứ này đều không tốn một đồng nào cả, toàn bộ đều được ký sổ.
Tô Mạn cảm thấy mặc dù làm hình thức chủ nghĩa không ổn lắm, nhưng mà có những hình thức cần phải làm. Những thứ đồ này có thể khiến cho các công nhân chuyển đổi thân phận của mình càng nhanh hơn, có lòng tin và trách nhiệm đối với xưởng.
Sự thật quả là như vậy, các công nhân không biết những thứ này là ký sổ, thấy xưởng chuẩn bị nhiều đồ như vậy, cũng khá sung túc. Họ cảm thấy xưởng rất được huyện xem trọng, nếu không thì cũng sẽ không chuẩn bị đầy đủ như thế này. Mặc dù hôm qua họ rất kích động, nhưng mà cũng có chút lo lắng, cảm thấy ngay cả nhà xưởng đàng hoàng mà huyện cũng không sắp xếp cho, có xem trọng cái xưởng này không, bất cứ lúc nào cũng có thể sụp đổ. Nhưng bây giờ nhận được những thứ đồ này, sự tự tin của họ đã nhân lên gấp đôi.
Đợi đến sáng, lúc đợt vật liệu gỗ đầu tiên vào xưởng, mọi người đã ý thức được thân phận công nhân của mình, họ vui vẻ đi khiêng gỗ vào xưởng để chuẩn bị khởi công.
Ngay cả đơn hàng cũng ở huyện thành, đơn hàng trước kia trong tỉnh, Bắc Hà bên kia cũng chưa hoàn thành, Tô Mạn bảo họ làm một đơn hàng rồi chuyển qua trước. Để những công nhân này có thể trực tiếp khởi công vào ngày đầu tiên. Đương nhiên, đơn hàng này cũng không phải là làm không công, Tô Mạn hứa sau đó sẽ trả lại gấp đôi, điều này làm cho xưởng gia dụng Bắc Hà bên kia vui chết đi được.
Xưởng gia dụng im hơi lặng tiếng mà khởi công rồi, ngay cả bí thư Lâm cũng không biết chuyện này.
Nghe thấy Tô Mạn đến báo cáo công việc, ông ấy còn rất ngạc nhiên: “Không mời người đến góp vui?”
Tô Mạn cười nói: “Bây giờ quy mô còn nhỏ quá, cũng không góp vui nổi, đợi sau này xưởng chúng cháu trở thành xưởng lớn trăm người, chúng cháu sẽ ăn mừng, đến lúc đó còn muốn mời bí thư Lâm với các vị lãnh đạo cùng đến chỉ đạo công việc đấy.”
Bí thư Lâm nghe được sự tự tin và hăng hái trong giọng điệu của Tô Mạn, khuôn mặt nghiêm túc nở một nụ cười: “Chú nghe Tiểu Lý nói rồi, cháu cũng không tìm cậu ấy nhờ giúp, thậm chí cũng không đến phòng tài vụ vay mượn.”
Tô Mạn nói: “Cháu không muốn thêm phiền phức cho cấp trên, vấn đề chúng cháu có thể tự giải quyết được thì sẽ cố gắng làm hết mình. Không giấu gì bí thư Lâm, chúng cháu bây giờ nợ nần chồng chất. Còn nợ một khoản tiền bên xưởng quần áo, và vật liệu gỗ bên công xã Bắc Hà, ngoài ra còn có một số công cụ của xưởng làm đồ sắt ở tỉnh.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận