Trở Lại Thập Niên 60 Tôi Bị Hệ Thống Hố

Chương 431 - Phải lớn nhanh đấy




Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
Với tay nghề của Tô Tam Trụ thì có thể làm thầy dạy việc chính thức trong xưởng. xưởng gia dụng bên công xã mới có hai mươi thầy dạy việc, bình thường việc nhận được đều chia đến đại đội. Đại Kiều Loan đi trước những đại đội khác, có vài người đàn ông có tay nghề đều có thể làm chút việc gì đó để kiếm tiền.
Bình thường lúc ban ngày vẫn có thể làm ruộng để kiếm công điểm.
Một người làm việc khỏe mạnh như Tô Tam Trụ, một ngày có thể kiếm được 10 công điểm, cuối năm còn được chia tiền. Thêm tiền kiếm bằng tay nghề, cũng đủ để nuôi gia đình.
Bây giờ Tô Tam Trụ đã đi, sau này anh ta không còn công điểm nữa, phân lương thực cũng không có phần nữa. Nhà họ Tô thiếu đi bao nhiêu lợi ích.
Hơn nữa anh ta đã đến tuổi kết hôn rồi, lên huyện học nghề thì khó mà kiếm vợ. Tìm một người trong thôn thì chắc chắn không vừa ý nhà gái, còn tìm một người ở trên huyện thì người ta cũng không để mắt đến Tô Tam Trụ.
Dù là ngưỡng mộ hay ghen tỵ thì không ai dám tỏ ý gì trước mặt nhà họ Tô đang ở đỉnh cao như ngày hôm nay.
Tô Tam Trụ vẫn đơn thuần chuẩn bị vào huyện thành.
Trong lòng vui sướng cả một buổi tối, ngày hôm sau thu xếp đồ đạc xong thì nói tạm biệt với gia đình.
Chị dâu cả Lâm Tuyết Cúc vui mừng không thôi.
Tam Trụ đi rồi, vậy phòng của anh ta chẳng phải trống rồi à. Hai đứa con của cô ta cũng đã lên tiểu học, nhìn cũng đã lớn rồi, sau này không thể ở trong cùng một phòng nữa.
Thế là cô ta cổ vũ Tô Tam Trụ: “Em ba à, em là một người có bản lĩnh. Sau này vào huyện đừng chịu thua kém, phấn đấu ở lại huyện làm công nhân, để đơn vị phân phòng cho em, làm người huyện thành.”
Dù nói như thế nhưng trong lòng cô ta thì thấy ghen tỵ. Có chút ước ao đố kỵ. Đó là huyện đó. Ai bảo cô ta và Đại Trụ không có cơ hội đấy. May mà sau khi Tam Trụ đi, phòng đó sẽ trống, có thể có chút lợi ích.
Vốn dĩ Tống Ngọc Hoa cảm thấy mình nói chuyện với em rể thì không tiện lắm, nên cũng chỉ nói vài câu: “Trong nhà vẫn còn chị với anh hai em, em không cần bận tâm, cùng em gái làm việc cho tốt nhé.”
Tô Nhị Trụ cũng gật đầu nói: “Đúng đúng đúng, bọn anh ở nhà chăm sóc cha mẹ, Em ở trên huyện làm việc tử tế, đợi khi nào tết về thì anh chia phần thịt cho em ăn.”
Tô Tam Trụ cảm thấy mình được vây quanh như trăng sáng thì cả người lâng lâng. Anh ta ôm Tô Nhị Trụ một chút rồi kích động lau nước mắt.
Lý Xuân Hoa thấy đôi mắt đó của anh ta, trong chốc lát không nhìn nổi: “Sao mà kém cha con thế hả, có chút chuyện mà đã đỏ mắt rồi.”
Tô Thiết Sơn thở dài một tiếng với Tô Tam Trụ: “Mau chóng xuất phát.”
Tô Tam Trụ vâng một tiếng, xách túi đi ra cửa, đi một lúc rồi quay đầu, thấy người nhà không đi theo thì trong chốc lát thấy lòng chua xót.
Lúc em gái lớn em gái nhỏ đi thì cả nhà tiễn đến tận cây đại thụ đầu làng.
Anh ta quyết tâm hét một câu: “Cha mẹ, nếu con không thể lên công nhân chính thức thì con sẽ không về nhà!”
Nói xong thì sải bước thật nhanh.
Lý Xuân Hoa vô cũng ngạc nhiên, sau đó hỏi Tô Thiết Sơn: “Ông à, nó nói thật ư, vậy sau này nó sẽ không về nhà nữa sao.”
Tô Thiết Sơn: “Không đâu.”
Lý Xuân Hoa cười: “Vẫn là người làm cha như ông tin tưởng chúng nó.”
Tô Thiết Sơn nói một cách chắc nịch: “Da mặt nó dày, không làm công nhân chính thức nó cũng sẽ về.”
Lý Xuân Hoa: “… Vẫn là người làm cha như ông hiểu về con cái.”
Tô Tam Trụ đi rồi, Tô Nhị Trụ buồn rầu, chạy tới chuồng lợn cho lợn tắm, nhìn bọn chúng béo tròn ăn uống vui vẻ thì thở dài: “Phải lớn nhanh chút nhé, bọn mày lớn nhanh nhiều thịt thì tao cũng có thể có tiền đồ.”

Sau khi làm xong thủ tục ở xưởng, Tô Tam Trụ được phân đến một phòng ký túc, một phòng sáu người. Khung giường bằng gỗ, bên trên để ngủ, bên dưới để một cái tủ quần áo đơn, một cái bàn đọc sách đơn giản.
Điều kiện ăn ở của ký túc xá đơn này được coi là tốt nhất ở huyện.
Công nhân đi vào ký túc xá đơn đều cảm thấy sự sắp xếp này, ngoài việc không thể sống cùng bạn gái thì không có khuyết điểm nào cả.
Tô Tam Trụ cũng cảm thấy mình đã rơi vào trong ổ phúc.
Có điều sau khi anh ta nhìn thấy mấy thứ này cùng với ngăn tủ thì lại mắc bệnh nghề nghiệp, tỉ mỉ nghiên cứu tủ và giường.
Những công nhân ở cùng ký túc bèn nói: “Đều là do xưởng tự sản xuất đó, dùng toàn nguyên liệu tốt. Nếu như bán cái này ra ngoài thì cũng phải đáng mấy chục tệ.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận