Trở Lại Thập Niên 60 Tôi Bị Hệ Thống Hố

Chương 308 - Anh em nói chuyện




Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
Tô Thiết Sơn ngồi ở một bên vẫn luôn nén giận, trực tiếp cởi giày ra, đập vào người thằng con trai thứ ba của mình: “Bản thân không có triển vọng, còn muốn kéo chân em gái mày, thằng nhãi thối tha!”
Tô Tam Trụ bị đánh đến chân mềm nhũn, nhanh chóng trốn bên cạnh em gái mình: “Ôi cha ơi, con chỉ thuận miệng nói như vậy thôi, cha đừng ra tay mà.”
Tô Mạn xua tay: “Cha mẹ, để con với anh ba từ từ nói chuyện.”
Lúc này Lý Xuân Hoa và Tô Thiết Sơn mới tức giận ngồi ở bên cạnh.
Tô Mạn nói với Tô Tam Trụ: “Anh, em biết anh rất cố gắng, nhưng cơ hội dành cho những người có sự chuẩn bị, rõ ràng anh chuẩn bị vẫn chưa đủ. Anh nhìn anh cả và anh hai đi. Lúc đầu khi xưởng nung gạch chưa mở cửa, ngày nào cũng mày mò làm việc, nhẫn nhục chịu khó, ngay cả thời gian ngủ cũng không có. Lại nhìn anh hai xem, chăm sóc đám lợn con còn tỉ mỉ hơn cả với cha mẹ mình. Đây đều là liều mạng hết. Anh ba, anh vẫn chưa đủ liều.”
Lúc này, trong lòng Tô Tam Trụ hối hận khỏi phải nói. Trước đây có thế nào anh ta cũng chỉ cảm thấy học nghề mộc chỉ là làm chút đồ cho nhà mình. Lúc trước em gái cũng nhắc tới, nói sau này không chừng sẽ mở xưởng gia dụng, nhưng anh ta chỉ cảm thấy chưa gấp như vậy, cứ từ từ học mà thôi. Bình thường ngoại trừ bớt thời gian lên lớp học một chút, cũng chưa từng làm qua việc gì của thợ mộc.
Anh ta cay đắng hỏi: “Vậy bây giờ anh liều còn kịp không?”
Tô Mạn nghiêm túc đáp: “Em chỉ biết, nếu như không liều mạng, đó chính là đến một cơ hội cũng không có. Nghĩ đến sau này anh cả làm công nhân, sau này anh hai nuôi lợn tốt rồi, nói không chừng cũng có thể làm công nhân. Chị và em lại càng khỏi cần nói. Đến khi đó, anh ba, anh nói xem anh phải làm thế nào? Anh em nhà ai mà không phải trải qua cả đời cùng nhau.”
Tô Tam Trụ vừa nghe được lời này, trong đầu lập tức xuất hiện mình ở một mình trong căn nhà cũ kỹ, trải qua cuộc sống thảm thương như vậy.
Anh ta lập tức vỗ vào đầu, kiên định đáp: “Anh phải liều mạng.”
“Vậy mới đúng, lần này cho dù không chọn trúng, sau này vẫn sẽ có cơ hội.” Tô Mạn gật đầu với vẻ hài lòng.
Tô Thiết Sơn bảo: “Ngược lại cha nhàn rỗi không ai cho làm, sau này cha sẽ trông chừng thằng ba.”
Tô Tam Trụ: “…”
Đợi Tô Mạn tiến vào phòng, 789 mới nhảy ra nói: “Tôi cảm giác được sự dao động trong nội tâm của anh ta, tư tưởng của anh ta đã phát sinh sự thay đổi. Tại sao anh ta lại dễ dàng xuất hiện sự dao động như vậy, còn dao động của người nung gạch và chăn lợn đó rất ít.”
Tô Mạn ngồi lên ghế, uống hai hớp nước sôi để nguội đựng trong cốc trà: “Đây chính là sự chênh lệch giữa chủ động tiếp nhận và bị động tiếp nhận.”
789 có hơi mơ hồ, suy nghĩ của con người quá kỳ lạ.
Người chế tạo ra nó hy vọng thông qua loại hệ thống trí tuệ nhân tạo như nó để hướng dẫn con người hướng thiện, thay đổi suy nghĩ của người, nhưng thật sự khả thi sao?

Chuyện trong xưởng gia dụng tuyển công nhân khỏi cần Tô Mạn lo lắng, dù sao tay nghề có tốt hay không cũng chỉ có người chuyên nghiệp mới có thể nhìn ra được. Cho nên cô giao những chuyện này cho những thợ mộc đã chọn ngày trước làm, chấm điểm những người đó, cuối cùng lại kêu đám người bí thư Trình tự mình tới chọn người.
Bản thân cô thì lại mang những đồ gia dụng đã làm thành bộ xong đó tới tỉnh giao hàng.
Bởi vì lần trước dẫn Thôi Hướng Bắc đi, cho nên lần này Tô Mạn cũng định dẫn người theo luôn. Chuyện làm ăn này có thể thành công, Thôi Hướng Bắc cũng đã góp một phần sức. Tô Mạn cũng sẽ không ném anh qua một bên sau khi chuyện thành công. Đó không phải là dùng xong thì ném hay sao? Cho nên cô dứt khoát dẫn anh đi cùng. Hơn nữa cũng tránh để bên xưởng gia dụng nhìn thấy người tới bàn việc làm ăn ít quá, cho nên không coi trọng.
“Lần này cũng lại làm phiền chủ nhiệm Thôi, lần trước cùng nhau bàn chuyện làm ăn, lần này cũng đi một lần, tránh để bên đó cho rằng chúng ta không coi trọng. Đến khi đó bàn xong, đây cũng được tính là một phần công lao của chủ nhiệm Thôi.”
Thôi Hướng Bắc nghe được Tô Mạn lại muốn cùng anh đi vào tỉnh, trong lòng mừng rỡ, nhưng lại hơi do dự, cuối cùng vẫn từ chối: “Không được, mấy ngày nay tôi đang nghiên cứu một loại gạch mới ở trong xưởng, không thể đi được.”
Nếu như có thể đi, anh đương nhiên chỉ mong sao được cùng xưởng trưởng Tiểu Tô đi vào tỉnh, nói không chừng còn có thể đi xem phim. Nhưng chuyện bên này không dứt ra được.

Bạn cần đăng nhập để bình luận