Trở Lại Thập Niên 60 Tôi Bị Hệ Thống Hố

Chương 96 - Quy định mới




Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
Đến khi mấy người Trình Hiểu Hồng làm xong việc đi từ phòng họp về, lúc xin ý kiến cho công việc tiếp theo thì chủ nhiệm Hách chỉ vào nội quy nói với bọn họ: “Sau này mấy người cứ là theo tiêu chuẩn này là được.”
Đinh Mẫn nhìn nét bút bên trên khá quen thuộc: “Ai viết vậy?”
Chủ nhiệm Hách nói: “Đương nhiên là Tiểu Tô, vậy nên cô bảo mấy người động não vào, Tiểu Tô nghĩ ra được, sao mấy người lại nghĩ không ra? Sau này cứ làm theo cái này đi.”
Trong chốc lát vẻ mặt của ba người cứng đờ.
Sau này làm việc còn phải là theo nội quy mà Tô Mạn định ra?!
Bởi vì hành động bắt người sôi sục của hội phụ nữ công xã, cộng thêm những hành động sau khi bị bắt, hội phụ nữ đều sẽ gửi văn kiện thông báo xuống, bên trên còn có thêm hình ảnh và chữ viết để tất cả xã viên học tập.
Chưa đến hai ngày, hội phụ nữ đã nổi tiếng khắp công xã Bắc Hà.
Đi đến đâu cũng nghe thấy hội phụ nữ, trong lòng mọi người có chút kinh sợ.
Điều này làm cho chủ nhiệm Hách kiêu ngạo hơn nhiều. Quả nhiên công việc ở hội phụ nữ rất có triển vọng.
“Hội phụ nữ làm vậy dọa người quá.” Trong phòng làm việc của bí thư Trình có mấy đại đội trưởng đang thở dài thườn thượt mà than phiền.
“Chỉ vì chút chuyện nhỏ trong nhà người ta mà khiến cho mọi người sợ hãi. Bí thư Trình, ông cần phải quản đi chứ?”
Bí thư Trình uống trà, trong lòng đang cân nhắc vấn đề này.
Mấy đại đội trưởng nhìn nhau rồi lại bắt đầu than phiền.
“Bí thư Trình, công việc của hội phụ nữ không thể tiếp tục làm như thế nữa. Bây giờ trong đội có rất nhiều xã viên có ý kiến đó.”
“Quan trọng là vào đội chúng tôi bắt người, khiến cho mấy xã viên buổi tối ngủ không ngon.”
Bí thư Trình: “Sao mà ngủ không ngon, hội phụ nữ có bắt bừa đâu, tôi đã tìm hiểu rồi, chính xác là những người đã từng đánh người.”
“… Đánh người thì quả thật không tốt, chúng tôi cũng từng giáo dục rồi, nhưng chạy đến bắt người như thế thì họ coi ban quản lý đại đội của chúng tôi là cái gì?”
Dù sao chẳng có ai hy vọng người khác gây chuyện ở địa bàn của mình.
Bí thư Trình nhăn mày tiếp tục suy nghĩ xem chuyện này nên giải quyết như thế nào mới có thể khiến cho mọi người đều vui vẻ.
Bỗng nhiên, điện thoại trong văn phòng reo lên.
Cả công xã chỉ có chiếc điện thoại này. Bình thường lúc bí thư Trình không ở đây thì đều do thông tấn viên coi chừng. Bây giờ đang họp, đương nhiên là bí thư Trình tự nhận điện thoại.
Ông ta tiện tay nhận điện thoại: “Đây là công xã Bắc Hà…”
Đối phương trả lời câu gì đó, hai mắt ông ta đột nhiên sáng lên, sau đó đứng dậy: “Ồ, đồng chí, các anh là nhật báo tỉnh thành sao? Nhận được tài liệu tin tức về chúng tôi nên muốn tìm hiểu tình hình thực tế sao? Được được được, tôi là bí thư của công xã, mọi việc tôi đều rõ, các anh muốn tìm hiểu gì cũng được.”
Nhìn thấy tình hình này, mấy người đại đội trưởng đều không nói lời nào. Mọi người dựng tai lên nghe, muốn biết là sao công xã Bắc Hà lại được nhật báo tỉnh thành chú ý. Nếu như được lên báo vậy thì được nổi tiếng rồi.
Đối phương bắt đầu hỏi vấn đề.
Bí thư Trình cứ gật đầu: “Không sai… Đúng đúng đúng, đúng là có chuyện như vậy… Số liệu chính xác… Đúng, chúng tôi rất coi trọng phương diện công việc đó, gần đây càng thêm mạnh mẽ… Chúng tôi vẫn chuẩn bị làm nhiều hoạt động giống vậy hơn… Được, được tạm biệt, nếu như đồng chí còn muốn tìm hiểu tình hình thì có thể tiếp tục gọi điện.”
Sau khi cúp điện thoại, vẻ mặt bí thư Trình tươi cười kích động. Thậm chí trên gương mặt ố vàng còn có chút đỏ bừng.
Ông ta thở dài, cầm cốc trà trên bàn uống một ngụm mới làm giảm đi tâm trạng hưng phấn.
Mấy vị đội trưởng hiếu kỳ nhìn ông ta. Đội trưởng đại đội Liên Hoa hỏi: “Bí thư Trình, chuyện tốt gì thế?”
Bí thư Trình cười đáp: “Hồi trước hội phụ nữ của chúng ta chẳng phải là đi giúp công xã khác làm công diễn giáo dục, đồng chí Tô Mạn người phụ trách chuyện này đã gửi một phần tự liệu qua. Bên nhật báo tỉnh thành để ý rồi, nói là muốn xác minh tính chân thực, chuẩn bị đăng chuyện này lên nhật báo.”
Vừa nghe nói công xã Bắc Hà sắp sửa lên nhật báo tỉnh thành, các đại đội trưởng đều nở nụ cười vui sướng, nói chung đây là vinh dự của cả công xã mà.
“Vậy là công xã Bắc Hà của chúng ta sắp được cả tỉnh biết đến phải không?”
“Nói tới những diễn viên trong buổi biểu diễn trước công chúng ấy, có cả xã viên thuộc đại đội Liên Hoa của chúng tôi nữa.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận