Trở Lại Thập Niên 60 Tôi Bị Hệ Thống Hố

Chương 771 - E ngại




Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
Cảm khái thì cảm khái nhưng khi ra tiếp đãi, xưởng trưởng Tôn đương nhiên phải thể hiện khí phái của một người làm lãnh đạo.
Ông ta dựa theo sự an bài của Tô Mạn, nói rõ mọi chuyện với nhóm những xưởng trưởng này, còn bảo họ kể cụ thể tình hình trong xưởng. Sau này khi chọn xưởng đều dựa vào tiêu chuẩn này.
Vừa nghe bảo còn phải tuyển chọn thì những lãnh đạo xưởng có chút không vui.
Lần này tới đây, hầu hết đều là những xưởng gia dụng lớn của tỉnh của thành phố. Quy mô đều trên ngàn người.
Xưởng nhỏ cũng không thể không biết xấu hổ mà chạy tới đây.
Vốn mấy lãnh đạo xưởng này còn chắc mẩn trong lòng là họ đã rất có thành ý mà chạy đến đây một chuyến rồi, dù có thế nào họ cũng phải cho họ chút mặt mũi chứ.
Ai mà biết còn phải tuyển chọn.
Có mấy xưởng trưởng, nhân lúc tụ tập riêng thầm oán trách: “Xưởng gia dụng huyện Nam Bình thật sự có chút quá đáng, làm thế thì coi chúng ta là gì? Chúng ta cũng coi như anh em cùng đơn vị rồi, họ còn muốn chọn tới chọn lui. Theo tôi thì, về quách cho rồi.”
Người xưởng trưởng này vừa nói xong, những xưởng trưởng khác đều nhìn anh ta.
“Nhìn tôi làm gì, tôi nói không đúng sao?”
“Anh nói rất đúng, anh mau đi đi. Chúng tôi bớt được một đối thủ cạnh tranh.”
“Đúng thế, đều đã một bó tuổi cả rồi, nào có phải trẻ lên ba nữa, anh cố ý nói thế, chẳng phải muốn chờ chúng tôi rời đi à, tôi nào có ngu thế.”
“...”
Sau khi chèn ép mấy xưởng này tầm mấy ngày, Tô Mạn mới thực sự ra mặt.
Đây là lần đầy tiên những xưởng trưởng này gặp mặt Tô Mạn. Họ chỉ biết Tô Mạn là một nữ đồng chí, tuổi không lớn lắm. Nhưng khi nhìn thấy người thật, mọi người đều phải kinh ngạc.
Tuổi tác không lớn lắm hồi nào, rõ ràng là còn rất trẻ.
Nói thật thì, nghĩ tới chuyện phải làm cấp dưới của một cô gái trẻ thế này, khuôn mặt già nua của họ cũng phải thấy ngượng.
Chỉ có điều sau khi Tô Mạn mở miệng nói chuyện, khí thế bức người, suy nghĩ ấy của mọi người cũng biến mất.
Tô Mạn nghiêm túc nói: “Các vị lão đồng chí đều là lãnh đạo xưởng của các đơn vị anh em, mọi người từ xa đến đây, tiếp đón không chu toàn rồi.”
“Rất tốt, rất tốt, đón tiếp rất tốt.”
Mọi người vội vàng nói.
Tô Mạn cười cười: “Người trong xưởng đã nói với tôi mục đích mọi người đến đây rồi. Thực ra mấy ngày nay, tôi vẫn luôn trăn trở. Thế nên mới không đến gặp các vị.”
Nghe thấy thế, nhóm các lãnh đạo vội vã nhìn chằm chằm cô, đợi cô nói tiếp.
Tô Mạn khổ sở liếc mắt nhìn bọn họ mới nói: “Các vị đồng chí cũng biết đấy, trước đây chúng tôi từng tiếp nhận xưởng gia dụng tỉnh Hồ Giang làm phân xưởng sản xuất. Nói thật thì, khoảng thời gian đó chúng tôi đã phải rất nỗ lực mới có thể hòa nhập thật tốt với nhau. Nỗi khổ trong quá trình đó, chắc hẳn xưởng trưởng Tôn là người hiểu rõ nhất.”
Xưởng trưởng Tôn lắc đầu rồi lại than ngắn thở dài mà gật đầu.
Những người khác đưa mắt nhìn Tô Mạn.
Tô Mạn tiếp tục nói: “Thế nên sau đó tôi cũng không định tiếp nhận phân xưởng sản xuất nữa, tôi tính sẽ tự mình làm, tự mình đặt từng viên gạch xếp từng hàng ngói, tôi muốn xây thế nào thì làm theo thế đó. Ngoại trừ những khó khăn gặp phải lúc ban đầu, sau đó coi như ổn định.”
Nghe cô nói thế, một số xưởng trưởng khác vội vã nói: “Bên phía chúng tôi chắc chắn sẽ không có vấn đề gì. Sau này chúng tôi chắc chắn sẽ phối hợp làm việc với bên xưởng cô.”
Tô Mạn cười lắc đầu: “Hai chữ phối hợp này nào có dễ dàng như vậy. Không biết mọi người có tham quan công xưởng bên tôi chưa.”
Mấy người gật đầu.
Hôm đầu tiên khi mới tới họ đã tham quan rồi. Sau khi tham quan xong thì lòng quyết tâm muốn gia nhập vào càng thêm kiên định.
Tô Mạn nói: “Ý tôi nói đến không chỉ là phân xưởng mà hơn hết còn là việc xây dựng phương diện tinh thần, còn có bộ mặt nhân văn, quy tắc quy định của xưởng. Nếu thực sự muốn làm phân xưởng sản xuất vậy thì phân xưởng sản xuất phải phối hợp đến cùng, phải thay đổi từ đầu đến chân. Tôi nói như vậy, mọi người chấp nhận được không?”
“...”

Lời Tô Mạn nói rất rõ ràng rồi. Nếu như trở thành phân xưởng rồi, trong ngoài trên dưới đều cần phải thay đổi.
Đó không chỉ riêng vấn đề treo cái tên nữa, đây là cần phải thay đổi cơ cấu hoàn toàn.
Những lãnh đạo xưởng này e ngại.
Thật ra mục đích ban đầu của họ chính là đi theo phía sau để húp ít canh. Nhưng mà xưởng vẫn thuộc về bản thân họ. Dẫu sao thì họ cũng không phải là kẻ ngốc, cách xa như thế, cho dù đó là phân xưởng, thì cũng không thể quản hết được. Nhiều nhất cũng chỉ là báo cáo tình hình công việc vào cuối tháng và mỗi quý, cuối năm thì giao nộp một phần tổng kết.

Bạn cần đăng nhập để bình luận