Trở Lại Thập Niên 60 Tôi Bị Hệ Thống Hố

Chương 426 - Phúc tinh




Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
Xưởng trưởng Cao không biết chuyện Thôi Hướng Bắc từng bị Tô Mạn mờ mịt từ chối, thấy phản ứng này của Thôi Hướng Bắc, trong lòng nghĩ, cháu thích đồng chí nữ cứ thích đi, lại không phạm pháp, cháu còn không dám nói. Cháu xứng đáng làm kẻ độc thân.
“… Cháu cứ mạnh miệng đi, chờ xưởng trưởng Tô tìm đối tượng, xem cháu khóc thế nào.” Sau đó hừ một tiếng rời đi.
Thôi Hướng Bắc cũng không sốt ruột, anh cũng biết, Tô Mạn chí hướng rộng lớn, không có khả năng tùy tiện tìm đối tượng.
Hơn nữa, có anh xếp ở phía trước, người phía sau càng không vượt qua được.
Ai vượt qua, anh lập tức đá một cước quay về.

Tô Mạn về đến xưởng gia dụng, lập tức mở hội nghị cho người trong xưởng, nhắc tới chuyện xây dựng nhà xưởng.
Trước hết chính là xây nhà xưởng, bởi vì phải mở rộng sản xuất nhà xưởng, cam đoan cung cấp lượng hàng hóa đầy đủ. Sau đó chính là căn tin. Những thứ này bình thường chuẩn bị sau khi xây dựng công trình, còn phải xây lại mấy văn phòng. Về sau các ngành đều cần lần lượt hoàn thiện, còn phải xây dựng công đoàn, trung tâm hoạt động của công nhân. Mặt khác còn phải xây ký túc xá đơn cho người trong xưởng, thuận tiện cho một vài đồng chí khó khăn ở lại.
Về phần vấn đề phân phối nhà đơn vị, vậy phải đợi sau này. Ý của Tô Mạn là, nhà đơn vị mình cũng làm theo những đơn vị khác, tự mình bỏ vốn xây nhà.
Điều này khiến mọi người hài lòng.
Những công trình khác bọn họ vẫn không quá chú ý, nhưng về mặt cư trú, thì chính là ưu tiên hàng đầu của bọn họ.
Mọi người thiếu nhà mà. Nhưng đầu năm nay không có của đơn vị, vậy thật đúng là không dễ phân nhà.
Chuyện đơn vị công nhân viên chức khác tự mình bỏ vốn xây nhà, bọn họ cũng biết đến, còn đi xem căn nhà đó. Rộng hơn nhà mà đơn vị phân cho.
Trong lòng đều vô cùng hâm mộ.
Hiện tại Tô Mạn nói về sau trong xưởng cũng sẽ xây như vậy, trong lòng bọn họ cũng bắt đầu có hi vọng. Nghĩ phải làm việc thật tốt, lấy nhiều tiền thưởng, tích nhiều tiền xây nhà lớn để ở.
Trong xưởng rất nhanh tìm đội công trình trong huyện lại đây.
Sau khi quy hoạch diện tích công trình, thì bắt đầu khởi công.
Dân chúng trong huyện đi ngang qua xưởng gia dụng, nhìn thấy bên trong lại tạo ra tiếng động lớn. Bèn qua đó hỏi thăm. Nghe nói trong xưởng muốn xây dựng thêm, về sau còn phải mở rộng tuyển dụng, nhất thời lại sôi nổi lên. Cảm thấy từ sau khi trong huyện xây xưởng gia dụng, chuyện tốt cực kỳ nhiều. Mở một xưởng gia dụng, tuyển hai lượt người. Sau đó xưởng khác lại cùng lúc thu nhận người, hiện tại sau khi xưởng gia dụng xây dựng thêm lại muốn tuyển người.
Dù sao cũng cảm thấy cuộc sống trôi qua càng ngày càng tốt.
Xưởng gia dụng này thật đúng là phúc tinh của huyện Nam Bình.
Ngoài miệng mọi người không dám nói, trong lòng lại nhớ kỹ như vậy.
Nhiều người thậm chí nghĩ đi mua đồ của xưởng gia dụng về đặt trong nhà, không chừng có thể dính ít việc vui.
Lúc đó Tô Mạn không biết việc làm ăn trong huyện trở nên tốt đẹp. Cô tập trung tìm hiểu một chút trong phạm vi thị trường khai thác của bộ phận tiêu thụ.
Dưới sự cố gắng của bộ phận tiêu thụ, lúc này đã thảo luận việc của mấy cửa hàng bách hóa trong thành phố.
Hơn nữa dưới phần thưởng khích lệ kia của Tô Mạn, tình hình tiêu thụ trong thành phố cũng rất tốt.
Lúc này mọi người rất thuần phác. Cửa hàng bảo tốt, vậy chắc chắn chính là tốt. Cho nên chỉ cần thành công phân phối hàng thì bình thường đều không lo bán.
Tô Mạn hạ một chỉ thị cho bộ phận tiêu thụ, trước tháng mười một, bàn bạc hết với tất cả thành phố trong tỉnh.
Tổ trưởng bộ phận tiêu thụ Tưởng Hiểu Lượng nói: “Nhưng khoảng cách xa, bây giờ chúng ta vận chuyển rất khó khăn. Chúng ta không có vị trí địa lý thuận lợi giống như xưởng gia dụng của tỉnh thành.”
Tô Mạn nghiêm túc nói: “Cho nên lúc gặp khó khăn, không phải trốn tránh, mà phải nghĩ biện pháp vượt qua nó. Nếu biết vị trí địa lý của tỉnh thành thuận lợi, vậy vì sao không đem tỉnh thành thành một trung tâm trung chuyển nhỉ? Phân chia khu vực, gần Nam Bình, thì xuất hàng hóa từ Nam Bình. Gần tỉnh thành, thì xuất hàng hóa từ tỉnh thành. Chỉ cần mọi người có thể bàn làm ăn được, hậu cần trong xưởng xuất ra bao nhiêu hàng hóa, mọi người không cần lo lắng.”
Tưởng Hiểu Lượng có hơi xấu hổ, lúc trước anh ta còn có chút kiêu ngạo, cảm thấy mình rất thông minh. Nhưng khi so sánh với xưởng trưởng Tô, còn kém xa. Trong lòng hạ quyết tâm, vẫn phải cần kiên định làm tốt công việc, gặp vấn đề thì tự hỏi. Chờ một ngày nào đó giống như xưởng trưởng Tô vậy, chuyện gì cũng có thể bày mưu nghĩ kế, thì coi như không tệ lắm rồi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận